Chương 8

Thịnh Tuyết Tản đến rất nhanh.

Một đám thái giám Tây xưởng thân thể cường tráng đi vào cửa cung, đứng ở nơi đó, không có hơi ấm như người sống. Thịnh Tuyết Tản dẫn đầu khuôn mặt trắng nõn nhưng u ám, đôi mắt tựa như tẩm độc, đảo qua toàn thân Lô Vãn.

“Nương nương, mời đi.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản không chói tai như giọng của thái giám bên cạnh Lý Cảnh Hòa, mà giống thiếu niên chưa vỡ giọng, không hề ăn khớp với vẻ bề ngoài âm trầm của hắn.

Lô Vãn không chống cự, ngoan ngoãn theo lên xe ngựa, một đường chạy nhanh như tên bắn đến Tây xưởng.

Tây xưởng cũng u ám như đám thái giám này.

Thịnh Tuyết Tản dẫn Lô Vãn vào cửa, đuổi những người xung quanh ra ngoài. Trong phòng ngoại trừ mấy ngọn đèn dầu lờ mờ, thì chỉ có một cái bàn vuông và một chiếc giường ván gỗ.

“Mời nương nương. Bệ hạ yêu cầu kiểm tra thân thể.” Thịnh Tuyết Tản nói.

Kiểm tra thân thể, Lô Vãn hiểu, sớm biết có ngày này nàng đã không hạ quyết tâm dùng thuốc mê hoặc Lý Cảnh Hòa, miễn cho hôm nay phải chịu tội.

Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Thịnh Tuyết Tản, sắc đẹp vốn luôn là vũ khí sắc bén của nàng, thế nhưng Thịnh Tuyết Tản lại không phải người hoàn thân, vậy nên ánh mắt hắn nhìn nàng không hề gợn sóng, cũng không hề thúc giục, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Lô Vãn như thế.

Lô Vãn cắn răng, nàng đành phải ngồi lên giường, cởi giày ra, ngả người nằm trên giường ván gỗ.

“Thịnh Đề Đốc muốn kiểm thế nào?” Lô Vãn buồn bực hỏi.

“Nương nương cởi nội khố, chân tách ra là được.” Thịnh Tuyết Tản liếc mắt một cái, nhìn thấy Lô Vãn đưa tay kéo nội khố xuống thì tiến lên một bước, một tay hắn nắm cổ chân Lô Vãn, ép hai chân nàng tách ra.

Ánh đèn trong phòng lờ mờ, không nhìn rõ phong cảnh bên dưới. Thịnh Tuyết Tản nhíu mày, định sai người vào thắp đèn, Lô Vãn nhận ra ý đồ của hắn, cho nên vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hắn, nói: “Đừng thế mà.”

Trong giọng nói có ý cầu xin tha thứ.

Không biết Thịnh Tuyết Tản nghĩ gì, cuối cùng vẫn giữ thể diện cho Lô Vãn, chỉ tự mình cầm một ngọn đèn đến gần, dùng mắt ý bảo Lô Vãn kéo nội khố xuống một chút.

Lô Vãn nhắm mắt lại, nàng hạ quyết tâm, cởi khố đến hốc đầu gối, hít sâu vài hơi, một bàn tay lạnh như băng lại sờ lên chân nàng, sau đó kéo xuống, quần đến mắt cá chân của nàng.

Đôi chân của nàng ấm áp sáng bóng như ngọc, khi đầu ngón tay chạm vào, xúc cảm còn nhẵn hơn cả khay ngọc vài năm của hắn, Thịnh Tuyết Tản vô thức vân vê đầu ngón tay như thưởng thức dư vị còn sót lại. Sau đó hắn nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhíu mày, có chút không hài lòng với hành động đột ngột của mình.

Lô Vãn cũng không xinh đẹp yếu đuối như vẻ bề ngoài của nàng, nhớ tới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, đám cung nhân quỳ bên dưới đều run rẩy, ngay cả việc kiểm tra thân thể cũng không giao cho giáo tập ma ma, mà đưa người đến Tây xưởng, có thể thấy Hoàng thượng cực kỳ tức giận.

Trong lòng Thịnh Tuyết Tản biết rõ việc đưa một người đến Tây xưởng là có ý gì, người đẹp thì cuối cùng cũng thịt nát xương tan* mà thôi.

(*)gốc: 香消玉殒 - hương tiêu ngọc vẫn: chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh.

“Nâng lên một chút, vén y phục lên.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản không mang theo chút sắc tình nào, nhưng mệnh lệnh hắn đưa ra lại làm cho Lô Vãn mặt đỏ tai hồng. Nàng thà rằng hôm nay Hoàng đế hạ chiếu trượng trách nàng, còn hơn là ở trước mặt thái giám này đùa nghịch thân thể, bày ra cơ thể mình thế này.

Nhưng dù sao cũng đã đến nơi này rồi, giữa việc bị một thái giám nhìn, hoặc bị một đám thái giám đè xuống kiểm tra, bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng vẫn phân biệt được rõ ràng, nàng không tình nguyện hơi nâng hạ thân lên một chút, mông rời khỏi nệm.