Chương 12

Nhưng tên thuật sĩ Lý Hoán Vĩ kia, Lô Vãn híp mắt lại, suy nghĩ đối sách, bởi vì hôm nay tâm trạng lên xuống thất thương, cho nên cuối cùng nàng đã ngủ thϊếp đi.

Thịnh Tuyết Tản nói là tra án, nhưng lại không đến phòng Lô Vãn, mà thay vào đó là đối chọi gay gắt với Lý Hoán Vĩ hơn.

Lý Cảnh Hòa không phát hiện mâu thuẫn giữa em trai và đại thái giám càng ngày càng kịch liệt, ngược lại ông ta ngày đêm nhớ nhung Lô Vãn. Mỗi đêm ngủ lại cung nào, ông ta đều không khỏi nhớ tới nụ cười của Lô Vãn.

Nếu Lô Vãn thật sự là rắn độc, vâỵ có phải nhổ bỏ răng độc của nàng thì có thể tiếp tục chung gối với nàng không?

Lý Cảnh Hòa thông báo cho Thịnh Tuyết Tản, bảo tối nay hắn đưa Lô Vãn hồi cung. Lý Hoán Vĩ ở một bên giậm chân, nhưng Lý Cảnh Hòa không tin, một Vương gia không quyền không thế như ông ta cũng chẳng làm được gì. Độc phấn hoa của Lô Vãn quả thật khiến lòng người mê mẩn, Lý Cảnh Hòa đã nghiện rồi, vậy nên mấy ngày nay xa cách khiến ông ta ngứa tim ngứa gan, cho dù biết phía trước là vực sâu ông ta cũng phải tiến thêm một bước.

“Chuyện ta hứa ta đã làm được rồi, người thu thập đồ đạc của mình, hồi cung đi.” Lần đầu tiên Thịnh Tuyết Tản vào trong phòng của Lô Vãn sau biết bao nhiêu ngày.

Lô Vãn: “Ta cầu xin đại nhân đưa ta hồi cung lúc nào?” Nói xong nàng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Thịnh Tuyết Tản, nàng vì tiêu hủy tội trạng, cho nên đã xử lý hết phấn hoa và độc phấn, hiện tại hồi cung tất nhiên phải đối mặt với chuyện hầu hạ hành đêm. Nàng không muốn hầu hạ kẻ đã gϊếŧ cha nương mình, vậy nên nàng tình nguyện trao thân cho một thái giám.

Thịnh Tuyết Tản nhíu mày: “Nương nương có ý gì. Chẳng phải nương nương muốn tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý sao?” Đây là kết luận hợp lý mà hắn cân nhắc mấy đêm mới có thể đưa ra.

“Không phải.” Lô Vãn có chút cấp bách, nàng thật sự không muốn a dua nịnh nọt Lý Cảnh Hòa nữa. Nàng dứt khoát đứng dậy, dán sát vào Thịnh Tuyết Tán, dáng người Thịnh Tuyết Tản cao thẳng, Lô Vãn chỉ đứng đến bả vai hắn, hai tay nàng ôm cổ Thịnh Tuyết Tản, hô hấp phả vào giữa cổ Thịnh Tuyết Tản: “Ta không muốn những thứ này, ta chỉ muốn đại nhân yêu thương ta thôi.”

Ngữ khí bi thương lại triền miên, nếu như là nam tử bình thường thì đã sớm đầu hàng rồi. Nhưng cố tình lại là thái giám. Du͙© vọиɠ dưới hạ thân của hắn hình như đã bị cắt đi, trước kia ở Vân Điền, nàng có nghe cung nhân nói qua thái giám ở kinh thành đều là những người không có nhân tính.

Nhưng bây giờ nàng không có chỗ nương tựa, vậy nên nàng chỉ có thể đánh liều một phen, đánh cược Thịnh Tuyết Tản lưu tình nàng và không đẩy nàng ra vào lúc này.

Thịnh Tuyết Tản muốn kéo tay Lô Vãn ra, nhưng Lô Vãn lại ôm chặt lấy, hai tay đan xen sau gáy hắn, kiễng chân dùng toàn lực dán lên người hắn, trong hô hấp, thân thể mềm mại dán chặt vào người hắn từng bước một.

Hắn có chút không nỡ dùng sức đẩy nàng ra, cho nên cứ sai một bước lại sai một bước như vậy. Đáng ra lúc kiểm tra thân thể hắn không nên mềm lòng với nàng.

Oán hận trong lòng tan thành mây khói khi môi Lô Vãn phủ lên. Môi Lô Vãn mềm mại, vội vàng dán lên đôi môi mím chặt của hắn, có chút ngây ngô liếʍ láp.

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn rất biết lợi dụng ưu thế của mình, đôi mắt quyến rũ người ta không nhắm lại, Thịnh Tuyết Tản cũng không nhắm mắt lại, Lô Vãn thoạt nhìn rất căng thẳng, nhưng thật ra chính hắn mới là người căng thẳng. Hắn rất rõ ràng, một khi trầm luân thì muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được.