Chương 13

“Thịnh đốc chủ.” Lô Vãn lại gọi một tiếng, nàng to gan đưa tay nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản, nhét vào trong vạt áo mình, ngón tay như khối băng lướt qua bên hông đã kí©h thí©ɧ khiến nàng run rẩy từng đợt: “Tay Thịnh đốc chủ lạnh quá.”

Lý trí của Thịnh Tuyết Tản sụp đổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, hiếm khi có được ngày tốt để đi dạo chơi như hôm nay, nhưng hắn lại ở Tây xưởng âm u lạnh lẽo, khi đối mặt với nữ nhân xinh đẹp như yêu tinh, hắn lập tức bị ngọn lửa lạnh lẽo trong lòng mình thiêu đốt.

“Dao phi nương nương.” Thịnh Tuyết Tản cố gắng đánh thức Lô Vãn, cũng cố gắng đánh thức lý trí của mình.

Lô Vãn quyết tâm làm đến cùng, hôm nay hoặc là được Thịnh Tuyết Tản che chở, hoặc là bị Thịnh Tuyết Tản đánh chết, tóm lại nàng nhất định phải lấy được gì đó trên người Thịnh Tuyết Tản. Nàng cũng không biết vì sao mình phải liều chết trên người Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cũng không nợ mình gì cả. Cũng có thể là lúc nàng khó xử, Thịnh Tuyết Tản thiên vị, làm cho nàng sinh ra tâm tư muốn ở bên cạnh hắn. Nàng gánh vác quá nhiều, thế gian không có thứ gì hoàn toàn thuộc về nàng, cho nên khi đối mặt với Thịnh Tuyết Tản cũng mang nhiều tâm tư như mình thì nổi lên sự đồng cảm, cũng có lẽ không chỉ có mỗi đồng cảm.

Nàng trực tiếp đưa tay cởi vạt áo, bàn tay trong y phục của nàng như hóa đá không dám nhúc nhích một chút nào, nhưng Lô Vãn không chịu buông tha, nàng dùng tay của mình nắm lấy tay Thịnh Tuyết Tản vuốt ve người mình, cuối cùng dừng ở trước ngực: “Thịnh đốc chủ, ngươi cúi xuống nhìn ta đi.”

Thịnh Tuyết Tản cúi đầu đã thấy làn da trắng nõn mềm mại của Lô Vãn, hai bầu ngực trắng như tuyết đầy đặn của nàng có vài vệt đỏ mê người như chỗ u tĩnh dưới thân nàng. Hắn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, đưa tay phủ lên ngực Lô Vãn, Lô Vãn đạt được mục đích, hai tay ôm lấy Thịnh Tuyết Tản, dán chặt mình vào trên người Thịnh Tuyết Tản.

Bức màn buông xuống, trên người Lô Vãn đã không một mảnh vải che thân. Y phục của nàng nằm rải rác từ bàn đến trước giường. Thịnh Tuyết Tản chỉ cởϊ áσ, lộ ra nửa người trên rắn chắc, không có cơ bắp quá lớn, đường cong eo hoàn mỹ, khi cúi người nhìn nàng thì tao nhã tựa như động vật họ mèo.

“Ngươi đừng hối hận.” Giọng của Thịnh Tuyết Tản nặng nề.

“Không hối hận.” Lô Vãn luồn tay vào giữa tóc Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản cúi đầu trao một nụ hôn sâu với nàng.

Một tay tìm kiếm xuống dưới, Lô Vãn có chút căng thẳng cơ bắp chân hơi cứng ngắc, Thịnh Tuyết Tản vỗ bên trong đùi nàng, ý bảo nàng thả lỏng. Sau đó tay đi vào sâu hơn, sờ đến miệng huyệt của nàng.

Hoa huyệt căng thẳng co rút lại, hắn không trực tiếp nhét hai ngón tay vào giống như lần trước, mà không ngừng vuốt ve âʍ ɦộ, thuận tiện dùng hai đầu ngón tay khẽ vuốt ve hạt châu hồng kia, chọc cho Lô Vãn thở dốc liên tục, phía dưới đầy nước.

“Ngươi xem ngươi kìa.” Bản chất của Thịnh Tuyết Tản vốn ác liệt, tuy bị Lô Vãn dụ dỗ, nhưng hiện tại hắn đã tìm về sân nhà của mình.

Giữa hai ngón tay dính chất nhầy trong suốt, là nước da^ʍ do Lô Vãn chảy ra.

Thịnh Tuyết Tản chậm rãi liếʍ chất lỏng trên ngón tay trước mắt Lô Vãn, cho dù Lô Vãn đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với chuyện có thể xảy ra, nhưng nàng vẫn đỏ mặt, trái lại càng khiến nàng trở nên quyến rũ động lòng người hơn.

Sap nàng có thể chơi được Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản tự mình liếʍ một cái, sau đó lại đưa đầu ngón tay đến bên miệng nàng, ý bảo nàng liếʍ. Lô Vãn ngoan ngoãn hé miệng, liếʍ đầu ngón tay hắn, dùng đầu lưỡi đảo qua đầu ngón tay. Thịnh Tuyết Tản đột nhiên đưa hai ngón tay vào gốc lưỡi nàng, kẹp lấy đầu lưỡi của nàng rồi khuấy động. Lô Vãn không biết vì sao hắn lại đột nhiên làm khó mình, nhưng nàng không phản kháng, mà chỉ khẽ há miệng, chỉ chốc lát sau đã có nước bọt chảy xuống khóe miệng.