Chương 26

Thịnh Tuyết Tản chú ý đến sắc mặt của nàng, nhưng nàng lại nhanh chóng thay đổi thần sắc trở về dáng vẻ khóc nức nở, trong lúc nàng đưa tay lau nước mắt thì lơ đãng để lộ chuỗi phật châu trên cổ tay.

Dưới tầm mắt của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn buông tay, mặc cho phật châu rủ xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng vặn xoắn, nàng làm khẩu hình nói: “Đa tạ Thịnh đốc chủ.”

Lý Cảnh Hòa an ủi Lô Vãn, còn muốn mở miệng trách phạt người khác. Ngự Lâm Quân ra ngoài tìm kiếm nhưng không tìm thấy càng khiến Lý Cảnh Hòa tức giận hơn. Là người tổ chức yến hội, Vân quý phi mới là người cảm thấy hối hận.

Nhưng Lý Cảnh Hòa còn chưa mở miệng, Lô Vãn lại nói trước: “Hoàng thượng, thϊếp thân muốn đa tạ Ngọc tỷ tỷ, nếu không phải Ngọc tỷ tỷ kéo thϊếp thân tránh thoát một kiếm trước mặt đó, thì có lẽ thϊếp thân không gặp được Hoàng Thượng nữa rồi.”

Theo miêu tả của Lô Vãn, chúng phi tử đều có công cứu nàng, Hoàng hậu kịp thời gọi Ngự Lâm Quân cũng là một công lớn. Lý Cảnh Hòa được Lô Vãn dỗ đến nở ruột nở gan, lập tức ban thưởng cho từng phi tử, ánh mắt các phi tần nhìn Lô Vãn cũng thay đổi.

Xử lý xong mọi chuyện, Lô Vãn được Lý Cảnh Hòa hộ tống hồi cung.

“Từ hôm nay trở đi, Thịnh Tuyết Tản sẽ dẫn người ở lại cung của Dao phi, đến khi bắt được thích khách thì ngươi có thể trở về Tây xưởng phục chức.” Dù Thịnh Tuyết Tản có năng lực xuất chúng, nhưng Tây xưởng cũng chỉ là nơi có danh không có thực quyền, Hoàng đế nói một câu hắn cũng chỉ có thể lập tức rời khỏi chức vụ.

Lô Vãn nhìn Thịnh Tuyết Tản sắc mặt không tốt, như bị dọa sợ, Lý Cảnh Hòa lại an ủi nàng: “Ái phi chớ sợ, mặc dù Thịnh đại nhân là thái giám, nhưng lại có năng lực xuất chúng, có hắn bảo vệ nàng, trẫm mới yên tâm được.” Thấy Lô Vãn hình như rất sợ Thịnh Tuyết Tản, Lý Cảnh Hòa càng yên tâm hơn.

Lô Vãn thấy mục đích đạt được nhanh như vậy thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, tự nhiên càng khiến Lý Cảnh Hòa yêu thích hơn.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Lô Vãn vốn tưởng rằng sẽ chỉ gọi mấy thuộc hạ của Tây xưởng tới, đến lúc đó nàng lại phải tìm thích khách một lần nữa cho đến khi đổi được Thịnh Tuyết Tản sang bên cạnh nàng.

Lý Cảnh Hòa còn đang trêu đùa Lô Vãn, Lô Vãn đều đáp lại, dường như tâm tình của nàng đã hòa hoãn lại, không còn dáng vẻ đáng thương có thể khóc bất cứ lúc nào nữa. Thịnh Tuyết Tản đứng ở một bên không lên tiếng, hắn muốn đi xa một chút, nhưng lại phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà tay Lô Vãn đã nắm lấy vạt áo mình. Ngoài miệng nàng phụ họa hoàng đế, nhưng khi Lý Cảnh Hòa không để ý thì lại liên tiếp quay đầu lại, nàng nhìn khuôn mặt chuyển từ bối rối đến bình tĩnh của Thịnh Tuyết Tản, như thể hắn đã từ bỏ giãy dụa, mặc kệ hành động của Lô Vãn.

Ban đêm, Lý Cảnh Hòa không ngủ lại.

Lô Vãn vẫn cảm ơn Vân quý phi, cũng khơi dậy hồi ức của Lý Cảnh Hòa. Ông ta lưu luyến nhìn dáng vẻ đáng thương, nhưng không muốn độc chiếm ân sủng của Lô Vãn, Lý Cảnh Hòa đi vào trong cung của Vân quý phi. Coi như là cảm ơn hôm nay Vân quý phi ra tay tương trợ.

Nhìn Lý Cảnh Hòa nói ra quyết định như thể ban ân, Lô Vãn cười trong lòng, rõ ràng đang sợ chết vì không bắt được người, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ cảm động: “Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo.”

Lý Cảnh Hòa dẫn theo người chậm rãi rời đi, Thịnh Tuyết Tản muốn ra ngoài điện chờ, nhưng Lô Vãn lại gọi hắn lại: “Thịnh đốc chủ đi đâu vậy?”

Thịnh Tuyết Tản nói: “Nô tài ra ngoài cửa chờ.”

Lô Vãn lại không nghe theo: “Không phải ngoài cửa có người của ngài canh giữ rồi sao? Ngài không ở bên cạnh bảo vệ thϊếp, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ thích khách chỉ biết đi cửa chính, không biết trèo cửa sổ sao?”