Chương 27

Đúng thật là tên thích khách kia trèo qua cửa sổ chạy đi. Lê Nô đưa thù lao còn lại cho hắn ta, để hắn ta trèo từ cửa sổ ra, hiện tại đã ra khỏi cửa cung. Cho dù có đào ba thước đất thì Thịnh Tuyết Tản cũng không bắt được tên thích khách này.

Nhưng Hoàng đế cũng sốt ruột, qua thời gian nước sôi lửa bỏng này, nhất định ông ta sẽ điều Thịnh Tuyết Tiêu đi. Nàng phải thừa dịp thời gian này tạo dựng quan hệ tốt với Thịnh Tuyết Tản.

Thịnh Tuyết Tản không tranh luận với Lô Vãn, hắn lặng lẽ đứng về vị trí cũ.

“Cách xa như vậy, chẳng lẽ đốc chủ sợ bổn cung ăn thịt người sao?” Trong ánh nến đung đưa, khuôn mặt xinh đẹp của Lô Vãn quả thật rất quyến rũ, theo một nghĩa nào đó mà nói, quả thật sẽ ăn thịt người.

Lê Nô đã yên lặng đuổi toàn bộ hạ nhân trong điện, lúc này chỉ có hai người bọn họ ở lại trong phòng.

Thịnh Tuyết Tản không nhúc nhích, Lô Vãn cũng không tức giận, nàng ngả về phía hắn, cho đến khi thắt lưng đau nhức, sắp không chịu nổi sắp lăn xuống đất, Thịnh Tuyết Tản mới đưa tay đỡ lấy nàng.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn cười nói: “Bổn cung muốn dựa vào Đề đốc để ngồi, sao ngài lại không có mắt như vậy chứ.”

Thịnh Tuyết Tản nhìn trong điện trống rỗng, cửa điện chỉ cách hắn có vài bước chân, nhưng dường như hắn sẽ không bao giờ chạm tới được đó, Lô Vãn cũng không vội, nàng cười tủm tỉm chờ động tác tiếp theo của hắn, nàng không chút phòng bị nằm ngửa giữa hai bàn tay hắn, tin tưởng hắn tuyệt đối mà không cần lý do.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cả hai đều đang chờ đối phương lùi bước, cuối cùng, Thịnh Tuyết Tản thỏa hiệp. Lô Vãn mặc cho hắn dùng sức ôm lấy mình, sau đó cảm thấy mỹ mãn tựa vào trên người Thịnh Tuyết Tản.

Lô Vãn quay đầu lại, mặt vừa lúc dán vào bụng Thịnh Tuyết Tản, nàng ngửa mặt hỏi hắn: “Thịnh đốc chủ có tức giận không?”

Thịnh Tuyết Tản bên ngoài nổi tiếng là tàn ác lúc này trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, mang theo sự dung túng mà chính hắn cũng không phát hiện ra: “Không.”

Sự bình tĩnh sẽ luôn bị phá vỡ.

Một lúc sau, hình như Lô Vãn có chút nổi giận, nàng đi chân trần đứng trên giường, ném áo nhỏ trong tay lên mặt Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản không biết đây là thứ nàng mặc hay là gì khác, bên trên còn vương mùi thơm trên người nàng, mùi thơm ấy phả vào khắp mặt và mũi hắn, Thịnh Tuyết Tản có chút bối rối kéo áo xuống, nhưng vật liệu trong tay trơn trượt sờ vào như bỏng tay nên hắn lại vội vàng ném đi.

“Ngài ném áo của ta đi, vậy ta phải làm sao bây giờ? Bẩn rồi, ngài dùng tay giặt sạch sẽ cho ta đi.” Lô Vãn hếch mặt lên, vươn chân cọ vào ngực Thịnh Tuyết Tản, ngữ khí như oán hận. Thịnh Tuyết Tản thấy nàng làm khó dễ, lại sợ nàng ngã, cũng sợ nàng tiếp tục cọ sát mình, cho nên hắn thấp giọng nói: “Nương nương, chuyện tắm rửa vẫn là để thị nữ đến hầu hạ thì hơn.”

“Ta không có thị nữ.” Lô Vãn bắt đầu nói nhảm: “Lê Nô ra ngoài làm việc rồi. Những cung nữ khác trong cung đều là người của Thái hậu, không biết bọn họ còn đang nghĩ cách gì giày vò ta đâu.” Nói xong mà chính nàng cũng muốn tin, trong đôi mắt sáng tràn ra mấy giọt nước mắt.

Thấy Lô Vãn phát giận xong, nói khóc là khóc. Thịnh Tuyết Tản cũng không có biện pháp, hắn đỡ Lô Vãn lên, dùng khăn lau nước mắt cho nàng.

Lô Vãn dựa vào hắn lẩm bẩm: “Không tắm thì không tắm, tối nay ta không ngủ là được.”

Thịnh Tuyết Tản không nói gì, vẫn không chịu buông lỏng.

Đầu óc Lô Vãn xoay chuyển, lại nghĩ ra lý do mới, nàng vùi đầu vào trong lòng Thịnh Tuyết Tản khóc: “Rõ ràng hôm nay tên thích khách kia muốn lấy mạng ta, bây giờ người còn chưa bắt được. Nếu ta đi tắm rửa, gặp phải kẻ xấu, ta xảy ra chuyện, còn vô duyên vô cớ làm hại đến tính mạng của tỳ nữ. Thịnh đại nhân, thương xót ta đi mà.”