Chương 4: Năm Trăm Vạn

Bé thỏ trắng, là biệt danh mà Cừu Tiềm đặt cho cậu khi cả hai gặp nhau lần đầu ở câu lạc bộ.

Gọi như thế cũng được mười năm. Bạch Lãng biết không thể sửa miệng Cừu Tiềm, nên cũng không uổng phí sức lực đi tranh cãi.

Lúc nghe thấy câu này, thật là có chút hoài niệm.

Bạch Lãng đứng lên, gật đầu chào hỏi Cừu Tiềm: "Đúng vậy, cảm ơn ngài Cừu đã dành chút thời gian."

Cừu Tiềm của mười năm sau cùng với hiện giờ cũng không quá khác biệt. Các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt không làm mất đi nét nam tính, nhưng khí chất hoang dã và mạnh mẽ làm cho Cừu Tiềm tuổi tuy còn trẻ nhưng trông rất trưởng thành, cũng làm cho anh lúc về già nhìn không ra tuổi.

Cừu Tiềm cầm lấy điếu thuốc trên miệng, cà lơ phất phơ ném qua một chiếc sô pha khác, "Ngồi đi. Có chuyện gì?"

Bạch Lãng ngồi ngay ngắn trở lại, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn vay tiền của ngài Cừu."

"Hả?", Cừu Tiềm nhướng mày, trên mặt không giấu đi vẻ ngạc nhiên, "Vay bao nhiêu?"

"Năm trăm vạn" Bạch Lãng bình tĩnh trả lời, "Tiền mặt."

"Năm trăm vạn tiền mặt...", Cừu Tiềm lại rút một điếu thuốc, chậm rì hướng Bạch Lãng phun ra một ngụm khói, "Rất nhiều nha. Lý do là gì?"

"Là anh trai của tôi, Bạch Lễ, anh ấy nợ ngân hàng tư nhân năm trăm vạn, không thể không trả." Bạch Lãng hạ mắt, đang cân nhắc xem có nên giả vờ là chính mình của trước kia, khờ dại lại có chút cứng đầu đến lạ thường, nhưng ngẫm lại, cần gì phải như thế? "Chuyện này nếu không xử lý tốt, sơ xuất bị truyền ra ngoài, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty." Nói xong lời cuối, Bạch Lãng nhịn không được nghiêng đầu ho khan hai tiếng vì mùi khói thuốc nồng nặc.

Đáy mắt Cừu Tiềm hiện lên đánh giá rõ rệt, như đang nghi ngờ cách cư xử của Bạch Lãng hiện giờ khác biệt hoàn toàn so với trước kia.

"Nhưng nhìn cậu có vẻ như không căng thẳng chút nào, cậu cho rằng không trả cũng không sao à?"

Cừu Tiềm nhẹ giọng nói, thật ra anh nói rất đúng.

Bởi vì nếu Bạch Lãng không giúp Bạch Lễ vay tiền, ảnh hưởng mà anh ta gây ra cũng chỉ là số tiền vi phạm hợp đồng từ việc làm tổn hại hình tượng mà thôi; nhưng là cậu giúp anh ta vay nợ, cho nên người mắc nợ sau cùng chính là bản thân cậu. Đối với Bạch Lãng, mượn hay không mượn đều không có gì khác biệt, chỉ là ba mẹ cùng anh trai có thể bình yên vượt qua ải này hay không thôi.

"Quả thật," Bạch Lãng không khỏi cười khổ, "Đối với tôi cũng không có gì khác biệt, chung quy vẫn là tôi thiếu nợ. Cho nên muốn xin Cừu tiên sinh giúp đỡ, lần này vay, đảm bảo không có lần sau, đối với công ty cũng tốt."

"Tôi được lợi như thế nào? Tôi thậm chí còn không biết," Cừu Tiềm dập tắt điếu thuốc, nâng cằm lên, "Nói nghe thử xem."

"...Bao nuôi, năm trăm vạn bán đứt. Bạch Lễ không có lá gan động vào người của Cừu tiên sinh."

Âm thanh của Bạch Lãng vẫn ổn định như trước, nhưng tầm mắt lại chùng xuống.

Cừu Tiềm sửng sốt, sau đó lập tức bật cười:

"Bao nuôi cậu? Ha ha ha! Tôi không có nghe nhầm đó chứ? Ha ha ha!"

Da mặt của Bạch Lãng không khống chế được nóng lên. Cậu nhớ mang máng lần đầu tiên mình cự tuyệt Cừu Tiềm, có thể nói chắc như đinh đóng cột, mặc dù khi đó có chút kinh hồn bạt vía. Cho nên bây giờ đối với tiếng cười ngông cuồng của Cừu Tiềm, Bạch Lãng cũng chỉ có thể cười khổ ở tận đáy lòng.

"Hai năm trước cậu nói cái gì? Tôi còn nhớ rõ, ha ha ha! Nói cái gì mà tuyệt đối sẽ không để nhân cách bị giẫm đạp như thế, còn nữa, nhất định phải báo cảnh sát? Ha ha ha!"

Cừu Tiềm cười to một trận, sau đó tiếng cười dần dần ngừng lại, nâng tay lau khóe mắt: "Hiện tại muốn tôi bao nuôi cậu, ha ha ha! Cậu được lắm, tôi tha thứ cho cậu nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, hôm nay nghe được lời đáng giá như vậy."

Bạch Lãng co giật khóe miệng, năm đó vô cớ bị gọi là "Bé thỏ trắng" không phải không có lý do.

"Vậy ngài Cừu cảm thấy như thế nào?"

Vẻ mặt vui sướиɠ của Cừu Tiềm cũng nhạt dần, chuyển thành một nụ cười nhàn nhã.

"Tại sao trước đó cậu lại không hỏi tôi rằng, tối hôm qua khi tôi nghe điện thoại, tôi có ngủ cùng người khác hay không?"

Nghe xong lời này, Bạch Lãng hơi khựng lại, sau đó là cảm giác mất mát.

Bởi vì Bạch Lãng vừa nghe đã hiểu, Cừu Tiềm nói như vậy, là đang coi cậu giống như những tiểu minh tinh vì tiền tài mà vứt bỏ cả nguyên tắc. Dù sao thì việc đi lên bằng chính bản thân, vốn không đáng giá một xu. Cũng vì thế, tình hữu nghị mơ hồ giữa cậu và Cừu Tiềm ở kiếp trước, có lẽ là sau vấn đề nói ở đây, cũng sẽ không tồn tại nữa.

Nhưng Bạch Lãng không hối hận về những gì cậu đang làm.

Cậu đề nghị với Cừu Tiềm, là muốn cảm ơn những gì cuối cùng anh đã làm cho cậu. Cảm ơn anh vì chiếc ô đó.

Sống lại một lần nữa, Bạch Lãng không có thứ gì để trả lại cho Cừu Tiềm, chỉ có điều này mà thôi.

Dùng thân thể trả nợ, nghĩ đến cũng cực kì máu chó, nhưng ngẫm lại thân thể của chính mình, không biết còn sống được mấy năm nữa.

Nếu Cừu Tiềm vẫn còn nhớ đến, thì cứ lấy đi. Nếu Cừu Tiềm không cần, cũng coi như trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Còn về phần Bạch Lễ, nếu Cừu Tiềm từ chối lời đề nghị này, có lẽ lại phải như kiếp trước vay tiền công ty môi giới cho bản thân. Nhưng một người không tiền không nhà như cậu, chỉ mới nổi tiếng hai tháng, càng không thể vay ngân hàng một khoản tiền năm trăm vạn mà không đi cửa sau. Như thế này, cậu thực sự không biết đào đâu ra tiền để giúp anh trai trả nợ, vừa vặn có thể từ chối Bạch Lễ, cũng coi như sạch sẽ lưu loát.

Vì vậy, Bạch Lãng cũng không miễn cưỡng, tỏ ý hiểu rõ, "Nếu vậy, là tôi đã quấy rầy rồi."

Nói xong cậu liền đứng dậy: "Nhưng vẫn cảm ơn ngài Cừu ngày hôm nay đã sẵn lòng dành thời gian." Bạch Lãng gật đầu về phía Cừu Tiềm."Tôi sẽ không làm chậm trễ ngài nữa."

Ánh mắt của Cừu Tiềm trở nên sắc bén, như một con rắn độc nhìn chằm chằm Bạch Lãng. "Vậy còn tiền thì sao? Không mượn nữa?"

Bạch Lãng dừng một chút, "Có lẽ có ít người có điều kiện tốt như ngài Cừu đây, nhưng tôi dù sao vẫn tìm được người khác." Bạch Lãng còn chưa nói xong, Cừu Tiềm đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cánh tay phải của Bạch Lãng dùng sức kéo, kéo cả người Bạch Lãng về phía chính mình.

Bạch Lãng trong lòng kinh ngạc, nhưng sau một hồi trời đất quay cuồng, cũng không giãy giụa nữa, cả nửa người đè lên trên người Cừu Tiềm. Bạch Lãng cao gần một mét tám, nhưng so với Cừu Tiềm còn kém nửa cái đầu, chưa kể đến tỉ lệ cơ thể còn kém hơn, Bạch Lãng ngoan ngoãn để Cừu Tiềm nắm cằm của mình, cẩn thận nhìn kĩ.

Cừu Tiềm hơi nheo mắt: "Cậu trở nên ngay thẳng hơn rồi."

"Con thỏ tức giận, cũng sẽ cắn người." Bạch Lãng bình tĩnh đáp lại dưới cái nhìn của Cừu Tiềm.

Cừu Tiềm nhìn chằm chằm Bạch Lãng vài giây, như thể muốn nhìn ra cái gì đó, cuối cùng dùng lực kéo cằm Bạch Lãng hôn xuống.

Đó là nụ hôn không chút khách khí, mang tính cướp đoạt.

Đầu lưỡi ngang ngược giống như một vị vua đang tuần tra lãnh địa, đấu đá bừa bãi trong miệng Bạch Lãng.

Bạch Lãng không khỏi hơi cứng người lại, mặc dù kiếp trước đã từng qua lại với Khang Kiện, bọn họ cũng ít khi thô lỗ dữ dội như vậy. Mà mùi thuốc lá rõ ràng trong miệng Cừu Tiềm, khiến cho Bạch Lãng càng thêm choáng váng, nhưng dưới sự tiến công chiếm đóng mãnh liệt của Cừu Tiềm, Bạch Lãng vẫn nhớ thả lỏng chính mình phối hợp với sự chi phối của Cừu Tiềm.

Bởi vậy khi Cừu Tiềm buông Bạch Lãng ra, anh nheo mắt một cách nguy hiểm.

"Có vẻ thành thục hơn so với trước kia?"

Bạch Lãng mím môi hơi tê dại, "...Không miễn cưỡng," bản thân cũng không thể trở về dáng vẻ ngây ngô như lúc ban đầu được.

Vẻ mặt của Cừu Tiềm tối sầm lại một chút, nhưng liền biến mất rất nhanh, bởi vì anh lại một lần nữa nắm lấy cằm Bạch Lãng hôn lên.

Mà lần trước đó, Cừu Tiềm cũng đã có đáp án.

"Vậy thì hầu hạ cho tốt. Năm trăm vạn, bán đứt."

◇◇◇

Ngày hôm sau, một chiếc xe SUV màu bạc "Két" một tiếng, đậu ở dưới lầu nhà của Bạch Lãng ở thành phố T.

Đây là một chung cư cũ có sáu tầng. Tám năm trước, hai ông bà Bạch làm ruộng ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh, vì để bắt kịp xu hướng xây dựng, mảnh ruộng đó nhanh chóng bị trưng thu để làm đường xá, được bồi thường tiền, lúc đó nghe theo lời khuyên của Bạch Lễ mới vừa tốt nghiệp đại học, đến thành phố T mua hai căn nhà thời Trung cổ cao thấp ở cạnh nhau.

Hai người cũng nghĩ đến khôn khéo, biết không thể tiếp tục làm ruộng, chỉ có thể dựa vào các con. Mua nhà ở đây, hai người ở tầng dưới, con trai cả Bạch Lễ sau khi kết hôn thì ở tầng trên, ngoài việc chăm sóc nhau còn có thể ngậm kẹo đùa cháu, sẽ không phải vì việc ở xa mà trở nên xa lạ. Còn về con trai út Bạch Lãng, thì phải tự mình phấn đấu, hai người cũng không dư sức lực vì con trai út mà mua thêm một căn nhà.

Cũng vì vậy, Bạch Lãng sống ở đây mấy năm, lúc sau lên đại học phải vào thành phố A, cũng không quá nhớ mong.

◇◇◇

Bạch Lãng đeo một chiếc kính râm lớn, bước ra khỏi chiếc xe SUV.

Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám đậm phối cùng với quần tây, không giống với hình tượng áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng với quần jean trên màn ảnh, nhìn chững chạc hơn nhiều. Mà kiếp trước Bạch Lãng trải qua thời gian mười năm cũng không phải giả, cử chỉ hành động của cậu đều là lơ đãng, không giống những người cùng tuổi.

Bạch Lãng dựa vào cửa xe xoay người, nói với người lái xe, "Cảm ơn ngài Cừu, tôi tự lên được rồi."

Khoảng cách giữa thành phố T và thành phố A là năm giờ đi ô tô, ước chừng là cực hạn của khoảng cách lái xe qua lại trong cùng một ngày.

Cừu Tiềm ngồi ở ghế lái xe quay đầu lại: "Chà? Thật sự không cần tôi vào giúp?"

Bạch Lãng cười nhạt, "Thấy người có thể là không chịu nhận mặt đâu, nhận ngân phiếu là nhanh nhất."

Cừu Tiềm nhìn Bạch Lãng vài lần, từ sau việc "hoàn thành" giao dịch ngày hôm nay, Bạch Lãng càng khiến cho anh cảm thấy bối rối.

"Được rồi, tôi đợi cậu." Cừu Tiềm lấy từ trong túi ra một vật, ném cho Bạch Lãng, "Nhưng dù sao thì tôi cũng là kim chủ, đã bao nuôi rồi, càng không thể mất mặt được."

Bạch Lãng vội vàng đưa tay nhận lấy, khi cầm chắc đồ vật trong tay rồi, cậu mới nhận ra đó là một chiếc đồng hồ kim cương màu bạc, hàng thật giá thật. Bề mặt của đồng hồ được nạm kim cương màu bạc, chỉ có vị trí trên bốn hướng của kim đồng hồ, được thay thế bằng bốn viên ngọc bích. May mà vỏ kim loại rất gọn gàng, được sắp xếp hợp lý, nếu không chỉ có bốn chữ để hình dung "tài đại khí thô" (1).

Bạch Lãng không nói gì, đeo ngay ngắn bên tay trái, hơi dùng cổ tay áo che một chút.

"Cảm ơn ngài Cừu."

"Còn gọi là ngài Cừu?" Cừu Tiềm chống cằm nói.

"Anh Cừu" Bạch Lãng sửa miệng.

Cừu Tiềm ừ một tiếng, cười hơi lưu manh: "Xử lý xong chuyện của cậu, tiếp đó chúng ta lại làm việc sau."

Bạch Lãng khẽ gật đầu, không đáp lời, chỉ đóng cửa xe lại rồi đi lên lầu.

◇◇◇

Hai căn hộ của nhà họ Bạch mua ở tầng năm và tầng sáu.

Đối với tòa nhà nhỏ không có thang máy, giá sẽ rẻ hơn so những tòa nhà cao tầng.

Bạch Lãng từng bước leo lên bậc thang vừa xa lạ lại quen thuộc, những cảnh tượng cậu không muốn nhớ lại hiện ra một lần nữa.

"Mày, mày cái đồ con bất hiếu! Còn trở về đây làm gì?"

"Là mày làm cho bọn tao với anh trai mày bị mắng chết đúng không? Mày muốn gϊếŧ chết bọn tao à?"

"Mày có biết hàng xóm nói như thế nào về bọn tao không? Nói bọn tao có một đứa con biếи ŧɦái! Cả ngày chỉ biết nghĩ đến mông đàn ông!"

"Mày làm như vậy là muốn anh trai mày phải như thế nào đây? Công việc kinh doanh của nó gần như sụp đổ, mày biết không?"

"Tình yêu của mày ghê tởm như vậy thì tự mình mày đi! Đừng có liên lụy đến bọn tao! Cút cho tao!"

"Mày còn nói cái gì nữa? Mày còn gì để nói? Nếu như mà không đi, tao sẽ đánh chết mày! Đánh chết mày!"

"Tao rốt cuộc là làm nên tội gì, đẻ mày ra lại có bệnh! Trời ơi!"

Sau đó là tiếng đánh đập, xô ngã.

Tiếng la hét, khóc lóc của mẹ lúc đó như văng vẳng bên tai.

Ba lại chỉ nhìn cậu một cái rồi trốn tránh lui về sau.

Còn anh trai Bạch Lễ, vẻ mặt âm trầm tỏ vẻ buồn bã rồi nói, anh ta thực sự không ngờ em trai của mình lại như vậy...

Kí ức kiếp trước chồng chéo lên nhau, khiến cho Bạch Lãng đứng trước cửa nhà mình vài giây rồi mới ấn chuông.

Sau đại học, chỗ này không còn là nhà của cậu, chìa khóa đương nhiên cũng không có.

Trong nhà rất nhanh có người đến mở cửa, là Bạch Lễ với đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

"Em trai! Đem tiền đến rồi?"

◇◇◇

Vài phút sau, Bạch Lãng ngồi trong phòng khách bị cha mẹ Bạch vây quanh tra hỏi.

"Tiền thì sao? A Lãng con mượn được tiền chưa?" Mẹ Bạch lo lắng hỏi ngay đầu tiên.

"Anh trai của con đang đợi tiền đến cứu mạng đấy! Con không có ở đây, không biết mấy ngày nay cả nhà phải chịu đựng như thế nào đâu! Nghe điện thoại toàn nghe thấy mấy tiếng cười kì quái, ra khỏi cửa còn có người mặc đồ đen đi theo. Ngay cả cảnh sát còn không sợ, cứ tiếp tục theo dõi. Thật là muốn chúng ta sống sao đây."

"Đúng vậy đó em trai! Em nhất định có đem tiền tới đúng không?" Bạch Lễ lo lắng nắm lấy cánh tay Bạch Lãng, sức lực mạnh đến mức hằn ra vết đỏ. "Chỉ còn ba ngày thôi! Ba ngày! Nếu không có tiền trả, không chỉ anh mà ba mẹ cũng sẽ chịu khổ đó!"

Mẹ Bạch thấy Bạch Lãng không nói chuyện, lại càng thêm nóng nảy: "Đúng vậy! Con không phải mỗi ngày đều đóng phim trên TV sao! Kiếm được bao nhiêu tiền? Tại sao lại không lên tiếng? Chỉ là một chuyện nhỏ, chẳng lẽ không giúp anh trai con được sao?"

"Mẹ, năm trăm vạn cũng không phải nhỏ..." Bạch Lãng vừa nói, lập tức bị mẹ Bạch cắt ngang.

"Nói thật, A Lãng, con có phải trách ba mẹ bất công hay không? Hả? Có phải trách ba mẹ cho anh trai con nhà ở mà lại không cho con, đúng không? Nhưng nó là anh trai của con đó! Giữa anh em với nhau còn so đo cái gì? Ba mẹ nuôi con lớn như vậy, cái ăn cái mặc chẳng lẽ không cho con! Con lại so đo ngay lúc này, có quá đáng không?"

Vốn dĩ Bạch Lãng muốn lấy ngân phiếu trong túi ra, nhưng khi nghe mẹ Bạch nói như vậy, đột nhiên nảy một ý nghĩ mà kiếp trước cậu chưa nghĩ tới.

"Hiện giờ hai căn nhà này, bán đi không phải đủ năm trăm vạn hay sao?"