Chương 7: Ảnh anh em

Phương Hoa, hiện tại là người đại diện của Dung Tư Kỳ, cũng là người đại diện có kinh nghiệm nhất của Giải trí Ngu Nhạc.

Cũng có thể xem cô ấy là một trong những người đầu tiên của công ty, khi Giải trí Ngu Nhạc thành lập đã phải bỏ ra một số tiền lớn để đào cô ấy về. Ngoài ra còn có hai người đại diện có thâm niên là Thích Minh và Lý Hoàng Đức, ba người họ chính là trụ cột giúp Giải trí Ngu Nhạc phát triển như ngày hôm nay.

Chưa kể hiện tại Phương Hoa còn kiêm chức Phó tổng của giải trí Ngu Nhạc, được công nhận là một trong những tinh anh dưới trướng của Cừu Tiềm.

Nhưng kiếp trước, ban đầu Bạch Lãng cũng không có cơ hội để tiếp xúc với cao tầng của công ty, ký kết hợp đồng cùng sắp xếp hoạt động đều là người đại diện xử lý.

Mãi đến khi có một lần gặp gỡ trên du thuyền, Bạch Lãng với cô mới có cơ hội tiếp xúc. Suy cho cùng chiếc du thuyền kia đúng là của Cừu gia lái trên biển, hôm đó lại là sinh nhật của Cừu Tiềm, nhìn lại bản thân mình thiếu nợ Cừu Tiềm nhiều như thế nên Bạch Lãng mới đáp ứng lời mời tham dự. Mặc dù Phương Hoa không có tiếp xúc gì nhiều trong các mối quan hệ xã hội, nhưng Bạch Lãng và cô cũng coi như có quen biết.

Phương Hoa người này luôn để tóc ngắn, mặc tây trang, ngũ quan lại cực kỳ có khí chất, có lẽ cũng vì lí do này mà cô ấy luôn dùng màu son đỏ cùng với đôi hoa tai lấp lánh, chỉ nhìn từ thần thái bên ngoài thôi cũng nhất định không nhận sai.

Cô cùng Hồng Hồng đi ra từ phía sau Bạch Lãng. Phương Hoa thấy cậu xoay người, lập tức tiến lên tiếp đón: "Cậu Bạch, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt, xin chào, tôi là Phương Hoa." Nói xong vươn tay bắt tay Bạch Lãng.

Bạch Lãng cũng lễ phép chào hỏi: "Chào chị, Phương phó tổng, ngưỡng mộ đã lâu, lần này xin được chiếu cố nhiều hơn."

"Gọi tôi là chị Phương là được rồi". Phương Hoa bật cười vài tiếng: "Nói chiếu cố thì cũng không dám. Tôi mới nghĩ tại sao lại nhìn thấy Hồng Hồng ở đây, thì ra cậu ta là trợ lý của cậu, làm tôi giật mình. Có cậu ta chiếu cố, nào đến lượt tôi chứ."

Một câu nói tựa như biết rất rõ mọi chuyện, hoặc là cái gì cũng không biết.

Vào tai người suy nghĩ nhiều thì nghe có vẻ chói tai, nhưng đối với người đơn giản thì chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.

Vì thế Bạch Lãng chỉ thản nhiên, tươi cười trả lời: "Nhờ có ngài Cừu chiếu cố, giờ lại có Hồng Hồng giúp đỡ, là tôi may mắn."

Nếu Phương Hoa và Hồng Hồng đã quen biết, thì cũng không cần thiết phải giấu diếm.

Đáy mắt Phương Hoa lóe lên tia bất ngờ, rất nhanh lại được thay thế bằng ý cười. "Xem ra những người mới của công ty đều rất có triển vọng, khả năng phát triển rất tốt. Phản hồi về diễn xuất của anh Bạch càng ngày càng tốt, phó tổng tôi có thể về hưu sớm để hưởng phúc được rồi."

"Chị Phương khách sáo rồi, anh Dung mới thật sự là xuất sắc." Bạch Lãng đáp.

Cùng lúc đó, nhϊếp ảnh gia ở studio thét lên: "Không được! Lại một lần nữa!".

Dung Tư Kỳ đã tốn bốn mươi phút chỉ để chụp một bộ quần áo mà chỉ tiêu ban đầu đặt ra sẽ chỉ chụp trong vòng mười lăm phút.

Dù Phương Hoa có giỏi trong việc kiểm soát vẻ mặt thì cũng không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Lời này của cậu lại càng giống như là an ủi tôi.".

----

Đoàn người Bạch Lãng quay lại trường quay để chụp ảnh.

Lúc này, sắc mặt của Dung Tư Kỳ dưới ánh đèn có chút trắng, trên trán đầy mồ hôi, cho dù có đang mở điều hòa thì vẫn cảm thấy nóng. Nhìn thấy mồ hôi ngày càng nhiều, nhϊếp ảnh gia cho dù không hài lòng thì cũng bất đắc dĩ phải thả người để đi bổ sung lại phần trang điểm.

Biểu tình cứng đờ ban đầu của Dung Tư Kỳ quả nhiên chuyển thành cáu kỉnh, nhân viên thấy thế đều tránh xa sợ bị giận lây sang chính mình. Phương Hoa nhìn tình hình như thế thì lên tiếng biểu thị muốn rời đi, vội vàng đi ổn định sự tình bên phía Dung Tư Kỳ.

Vì để tiết kiệm thời gian, nhϊếp ảnh gia đang cáu kỉnh hét lên đổi Bạch Lãng lên chụp trước.

Nếu như mười năm trước, có lẽ trong lòng Bạch Lãng còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại thì cậu vẫn có tự tin.

Kiếp trước Bạch Lãng chỉ có một tác phẩm điện ảnh là “Hoàng Hôn”, còn lại đều là phim truyền hình.

Trong số đó, tài sản liên tục trồi sụt của Bạch Lãng chiếm một phần nguyên nhân, nhưng phần còn lại là do Bạch Lãng thông hiểu quá muộn, điều thực sự làm khả năng diễn xuất của Bạch Lãng, từ một diễn viên phim truyền hình tăng tiến một bước lớn, là nhờ “Hoàng Hôn”.

Bạch Lãng đã học hỏi được rất nhiều điều từ Chu Khoan, đạo diễn cũ phụ trách MV, từ cảm nhận về hình ảnh, vị trí góc máy cho đến cách sử dụng bóng, ánh sáng, Chu Khoan lấy kinh nghiệm của bản thân bắt tay dạy lại cho Bạch Lãng từ đầu đến cuối. Ông cảm thấy Bạch Lãng đúng thật là một người xui xẻo, bây giờ không nổi vậy mà sau này cũng không nổi tiếng, không có hy vọng, ngay cả hai lần vừa có được chút tiếng tăm lại vướng tai tiếng, muốn tìm ra người thứ hai giống như cậu cũng khó.

Mà Chu Khoan luôn nhắc nhở Bạch Lãng, diễn viên giỏi phải biết hòa mình vào nhân vật, nhưng sau khi nhập diễn, sẽ phát hiện cảm xúc thật mà nhận vật muốn thể hiện, nhưng nếu không thể làm cho người ta hiểu được nhân vật muốn biểu đạt điều gì, người xem cũng chỉ giống như lạc trong sương mù, không hiểu gì cả.

Ngoài cảm xúc, giao tiếp và sự đồng cảm cũng quan trọng không kém đối với một diễn viên.

Tất nhiên, có một câu nói khác rằng những diễn viên thực thụ khi nhập vai diễn không cần những điều này, mỗi bước di chuyển, mỗi động tác của họ đều có đủ sự chân thật, độ co dãn dễ dàng truyền tải đến khán giả. Chu Khoan cũng đồng ý, nhưng ông muốn Bạch Lãng có thể diễn cho đến năm sáu mươi tuổi mới xem xét lại những điều này.

Vì vậy, Chu Khoan đã yêu cầu Bạch Lãng(Bai Lang) cố gắng rèn luyện bản thân, chỉ cần tắt phụ đề và âm thanh của phim, chỉ quan sát những gì nhân vật muốn thể hiện thông qua biểu cảm và động tác của các diễn viên. Điều này hoàn toàn giống như một vở diễn thời xưa vậy, lần đầu trải nghiệm cảm giác này Bạch Lãng gần như đã ngủ thϊếp đi.

Bất quá xem một lần không hiểu, lại xem hai lần, ba lần rồi nhiều lần, sau khi loại bỏ sự can thiệp của âm thanh và kịch bản, Bạch Lãng thực sự lĩnh hội được rất nhiều. Những bộ phim mà Chu Khoan chọn cho cậu đều là tác phẩm kinh điển vẫn còn được đánh giá cao qua nhiều năm, mỗi một cái nghiêng đầu, chớp mắt đều có ý tứ của nó, Bạch Lãng càng nhìn càng cảm thấy những động tác đó rất vừa phải, không thừa không thiếu.

Khi Bạch Lãng được bồi dưỡng đến mức độ nhất định, Chu Khoan yêu cầu cậu tự "làm quen". Giống như khiêu vũ, nhìn thấy người khác làm động tác nhấc chân, đá chân gọn gàng xinh đẹp, nhưng tự mình thử ắt động tác sẽ thảm đến không nỡ nhìn nếu không có sự chăm chỉ tập luyện.

Động tác trong phim cũng thế, thao tác vung tay khí suất, cái nhướng mày quyến rũ, Chu Khoan muốn Bạch Lãng thật sự lĩnh hội dược. Nhưng không phải hoàn toàn bắt chước theo, điều đó sẽ làm giảm sự khéo léo, sống động, mục đích chính chỉ là muốn Bạch Lãng quen thuộc chính cậu. Ông muốn Bạch Lãng phải quen với bộ dáng bản thân khi xuất hiện trước mặt người khác, chứ không phải là tưởng tượng nhân vật trong đầu cậu, như vậy mới là đạt được mục đích. Điều này cũng giống như nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, họ sẽ ghi lại màn trình diễn của mình, xem đi xem lại chúng nhiều lần. Đó cũng là cốt lõi trong suy nghĩ của Chu Khoan, tất cả các kỹ năng diễn xuất khiến người ta cảm động đều đến từ cảm nhận thực tế tương ứng.

May mắn thay, Chu Khoan thực sự đánh giá cao tài năng của Bạch Lãng trong lĩnh vực này.Vì vậy, những nhân vật mà Bạch Lãng đã từng diễn xuất trước đây đều có thể làm hài lòng khán giả, dù cậu học diễn hơi kém, nhưng nhờ có thiên phú, biểu cảm của cậu càng(àng) tự nhiên, không phải là không có lý do.

Sau khi trọng sinh, Bạch Lãng cũng không bỏ lại những thứ đó, Bạch Lãng lúc trước như thế nào, hiện tại Bạch Lãng vẫn là như thế đó.

Điều khác biệt là đời này, cậu có nhiều thời gian hơn, có thể thử nhiều thứ hơn.

Chu Khoan truyền cảm hứng cho Bạch Lãng, chân chính khiến Bạch Lãng càng hứng thú với diễn xuất.

Cho nên hồn nhiên vui vẻ là vậy sao? Bạch Lãng xoay chiếc ghế đạo cụ ngồi xuống ôm lấy lưng ghế tựa...

Âm thanh "cách…cách…" phát ra từ màn trập.

màn trập: là lớp màn bằng kim loại được đặt trước cảm biến của máy ảnh.

Chỉ trong vòng mười phút, Bạch Lăng đã hoàn thành xuất sắc cảnh chụp với bộ đồ đầu tiên.

Khi rời trường quay, Phương Hoa vừa đến bên sân, cũng bất ngờ khen cậu diễn rất tốt.

Tuy nhiên, bầu không khí thoải mái của cảnh quay nhanh chóng trở nên nặng nề bởi lần chụp thứ hai và thứ ba của Dung Tư Kỳ. Nhϊếp ảnh gia không biết đã hô dừng bao nhiêu lần, sắc mặt không tốt, anh gọi trưởng nhóm kế hoạch của UNI và Phương Hoa đến thảo luận, Bạch Lãng cũng đi theo.

Bạch Lãng biết mình lên tiếng lúc này là không thích hợp, nhưng nếu có thể giúp Dung Tư Kỳ một phen, Phương Hoa có thể đứng về phía cậu. Nếu không thì, cho dù cả chính mình cũng bị thay đổi, không phải còn có lời Cừu Tiềm "Nếu thất bại tôi sẽ cho cậu chỗ tốt hơn" (sao?)-** chỗ này mình thấy hơi dư **-

Cho nên sau khi yên lặng nghe xong nội dung cuộc thảo luận, Bạch Lãng rốt cục cũng mở miệng.

"Nếu không thì để tôi với Dung Tư Kỳ đổi vai đi?"

Bạch Lãng thừa dịp mọi người ngừng thảo luận, trực tiếp nói một câu.

Đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Phương Hoa và nhóm trưởng kế hoạch bên UNI, cũng là người phụ nữ tên Lâm Cầm.

Lâm Cầm sắc mặt khó coi, mất kiên nhẫn nói: "Nói cái gì vậy? Đây không chỉ là chuyện thay quần áo, sau đó còn phải đổi kế hoạch quay chụp và thiết kế hình ảnh! Là hoàn toàn đổi một người, thay đổi thế nào được!"

Bạch Lãng duy trì giọng điệu ôn hòa: "Tôi biết đó là một công trình lớn, nhưng nếu sửa lại có thể làm cho thành quả cuối cùng hoàn hảo hơn, thử một chút, việc này tiết kiệm hơn là cân nhắc thay đổi góc, ngoài ra lần này công ty yêu cầu tôi chụp với Tư Kỳ, chắc chắn đã tính toán đến vấn đề tài chính, sau khi thay đổi góc thì chi phí ban đầu cũng được giảm không phải sao?"

Lâm Cầm nghe xong càng thêm khó chịu, khoanh tay trước ngực cười lạnh: "Xem ra, cậu Bạch đã có kế hoạch rồi của mình rồi, một khi đã như vậy, vậy mời cậu nói cho tôi biết, phải sửa như thế nào?"

Bạch Lãng giống như không thấy địch ý của Lâm Cầm, cười nhẹ đáp: "Khiến Dung Tư Kỳ thể hiện bộ dáng đơn thuần, có lẽ không đủ trong sáng, nhưng không thể nói là hoàn toàn không có. Sự nghiêm túc của cậu ấy đối với âm nhạc tuyệt đối không thua bất kì ai. Như vậy ý tưởng này, cộng với tuổi tác của cậu ấy, dưới sự cố gắng đơn thuần, không thể nói là không hợp nhau."

Đến lúc này, Phương Hoa dường như bị hấp dẫn, lập tức phụ họa thêm: "Vậy còn phần của cậu thì sao?"

"Công ty tìm đến tôi vì nhìn trúng hình tượng nhân vật của tôi trong "Đáp" Bạch Lãng cảm kích nhìn Phương Hoa rồi tiếp tục: "Vì vậy, đối chiếu hình tượng của tôi với bên kia, một yuppie thành thị có gu thời trang, có thể là một nhân vật sống hết mình, cũng không xung đột, ngược lại đó là trạng thái thực tế của nhiều người."

Yuppie: là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị.

Phương Hoa nhướng mi.

Nói đến đây, Bạch Lăng Vĩ dừng lại: "Về phần thiết kế nhân vật, tôi có thể đóng anh cả của anh Dung. Anh cả giống như cha vậy, liên hệ đến hình tượng tượng của "Đáp" ở bên ngoài, có thể làm cho hình tượng càng tròn trịa hơn. Cuối cùng thì đại cương của phim ngắn ban đầu không ghép hai nhân vật lại với nhau, dường như có chút đơn bạc. Nếu thay đổi bối cảnh câu chuyện của phim ngắn thì cũng có thể gắn anh em chúng ta lại với nhau. Cái gọi là diễn xuất xuất sắc, cho dù Bạch Lăng còn chưa đạt tới trình độ đó, nhưng với tầm nhìn của cậu, cũng đủ để xử lý sự điều chỉnh này.

Bạch Lãng sau khi nói xong, ngay cả vẻ mặt của Lâm Tần cũng thay đổi rất nhiều.

Xét cho cùng, cảnh cuối của Bạch Lãng là một điểm gây tranh cãi khi họ thảo luận về dự án này.

Lần này, kế hoạch hoàn toàn mang tính thời sự, chỉ sau khi chọn được người, mới xem xét đến biểu hiện, quá trình này bị đảo ngược từ quy trình viết kịch bản trước rồi mới tìm người. Vì vậy, lúc đầu, nhóm lập kế hoạch đã gặp phải khó khăn. Có lẽ Dung Tư Kỳ và Bạch Lãng có thể quay riêng tốt, nhưng họ thực sự không thể tìm ra kịch bản có thể kết nối hai người với nhau.

Bởi vì Bạch Lãng trông cao hơn Dung Tư Kỳ, một cậu bé hồn nhiên, vui vẻ đứng bên cạnh một yuppie đô thị còn thấp hơn mình… Nên dù sắp xếp làm sao cũng cảm thấy quai quái. Vì thế, cuối cùng đoạn phim ngắn cũng chỉ xử lý theo kiểu tương phản, không có phương án gắn kết hai người với nhau, theo gợi ý của Bạch Lăng, khó khăn này có thể dễ dàng khắc phục.

Tuy nhiên, ngay từ đầu, họ đã không phải không xem xét đề nghị hiện tại của Bạch Lãng, đổi vai của hai người.

Nhưng y thông tin họ có, ở mức độ nào đó học cũng nghe nói về tình trạng của Dung Tư Kỳ, nhưng khi thấy người thật mới ngưỡng mộ sự nổi tiếng của cậu ta, cho rằng mình có thể nỗ lực vượt qua. Về phần Bạch Lãng, báo cáo nói cậu là người mới khó có thể tiến vào trạng thái diễn, có lẽ vai diễn gần với tính cách Bạch Lãng nên mới khiến biểu hiện của cậu không quá kém. Vì vậy, họ cũng loại bỏ nhân vật yuppie thành thị khiến cho Bạch Lăng không khác quá xa so với hình tượng của cậu trong "Đáp". Dù (sao cài này)có tệ một chút cũng có cái đảm bảo, nếu thay đổi, cả hai đều không thể sử dụng, tổ kế hoạch cũng đau đầu.

Biểu hiện của Bạch Lăng vừa rồi có vẻ không phù hợp với báo cáo, Lâm Cầm nhanh chóng nghĩ đến các mắt xích lớn nhỏ, dứt khoát nói: "Được rồi, lời cậu nói có thể. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải diễn thật xuất sắc vai của cậu. Nếu không, chúng tôi sẽ đổi người!"

Bạch Lãng cười: "Thử xem, không phải lập tức biết liền sao?"

----

Cuối ngày, bức ảnh thành công nhất, là ảnh chụp chung của Dung Tư Kỳ và Bạch Lãng.

Trong ảnh, Bạch Lăng mặc một chiếc áo bông màu tím sẫm, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, vừa cởi ra được khoác hờ hững trên lưng ghế, có vẻ như cậu vừa mới làm việc xong. Tầng bên cạnh ghế sô pha, Dung Tư Kỳ đang ngồi cau mày, cậu ta mặc một chiếc áo bông màu be và quần jean, khoanh chân, nghiêm túc nhìn vào bản nhạc rải rác trên sàn.

Người anh lớn Bạch Lãng bất lực nhìn em trai, cậu nắm lấy vài sợi tóc của Dung Tư Kỳ, như muốn nhắc nhở em trai tự nói chuyện với mình. Làm mọi người cảm thấy ấm áp.

Mà tình hình trên thực tế cũng là như thế.

Hôm nay khi kết thúc công việc, trước không nói tới nhân viên công tác Lâm Cầm đối Bạch Lãng có thêm ấn tượng tốt, Phương Hoa cũng dẫn Dung Tư Kỳ đến nói lời cảm ơn Bạch Lãng. Không chỉ vì Bạch Lãng ra tiếng sửa lại kế hoạch, lần quay tiếp theo Bạch Lãng tựa như đàn anh, hướng dẫn Dung Tư Kỳ rất nhiều.

Mặc dù Dung Tư Kỳ vốn lạnh nhạt, cũng nói cảm ơn với Bạch Lãng: "Anh Lãng, cám ơn."

Bạch Lãng xoa đầu Dung Tư Kỳ đùa: "Hôm nay chiếm tiện nghi của cậu, cậu còn cảm ơn tôi."

Dung Tư Kỳ không tránh tay của Bạch Lãng, cười nói: "Về sau nhờ anh giúp đỡ rồi."

Bạch Lãng sửng sốt, nhớ đến mười năm sau, khi Dung Tư Kỳ trở nên huy hoàng. Khi đó bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau.

Bạch Lăng đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình vẫn còn hạn hẹp.

Cuộc sống mới, tình bạn mới, một cơ hội quý giá như vậy, tại sao lại luôn bị quá khứ ràng buộc?