Chương 8: Cuộc gọi nhỡ

Khi ra khỏi phòng thu đã là mười giờ đêm.

Thời gian làm việc trễ hơn nhiều so với dự định, cho dù kết quả không tồi nhưng cả người đều rã rời.

Hồng Hồng mở sẵn cửa xe đón người: "Đồ đạc em đều dọn qua rồi, ngày mai em sẽ giải quyết chuyện hợp đồng thuê nhà."

Buổi chiều lúc Bạch Lãng đang làm việc, Hồng Hồng hỏi mượn cậu chìa khóa nhà rồi đến giúp cậu dọn dẹp để chậm trễ.

"Toàn bộ? Cả đồ bên trong tủ lạnh luôn à?" Bạch Lãng ngồi sau xe hỏi.

Hồng Hồng chuyển tay lái: "Đúng vậy, hay là anh muốn vứt đi?"

"Không." Bạch Lãng suy nghĩ một chút: "Có đói bụng không, tôi mời cậu ăn khuya?"

Bình thường ngày đầu tiên trợ lí đến làm việc thân là ông chủ Bạch Lãng phải chiêu đãi cậu ấy thật tốt.

Hồng Hồng yên lặng chốc lát rồi mới đáp: "Có ạ."

Có lẽ có chút không muốn nhưng nghĩ đến công việc sau này, cậu ấy mới đồng ý.

Bạch Lãng mỉm cười, bảo Hồng Hồng lái xe đến thẳng chỗ Cừu Tiềm.

Sau khi đến nơi, trong phòng khách sang trọng và vắng vẻ chất vài thùng các-tông.

Cũng may, nhà cũ của Bạch Lãng không có nhiều đồ nếu không cũng sẽ đau đầu việc chuyển đồ đạc qua lại.

Bạch Lãng thoải mái tiếp đón Hồng Hồng, cậu đi xem qua đủ lạnh xác nhận lại đống nguyên liệu Hồng Hồng mang đến.

Bận rộn trong bếp khoảng mười phút. Bạch Lãng bưng hai bát mì trứng cà chua nóng hôi hổi lên. Nước dùng vàng nhạt, trong suốt, bên trên là vài miếng cà chua chín, thơm phưng phức, thêm một miếng trứng hình bông hoa nhỏ và vài lát thịt bò, nhìn rất ngon miệng.

"Đến đây, mì trứng cà chua, đến đây ăn đi." Bạch Lãng buông bát, bảo Hồng Hồng qua.

Vẻ mặt Hồng Hồng có chút kỳ quái, từ khi Bạch Lãng vào bếp cậu không nói gì cả, cậu cầm lấy đũa gắp vài gắp mì, từ gắp thứ hai phát ra vài tiếng "xì xụp" khiến người ta thèm thuồng. Lúc này Bạch Lãng mới hài lòng, bắt đầu động đũa chậm rãi ăn mì của mình.

Đời trước, phải tới mấy tháng trước khi chết Bạch Lãng mới biết mình bị bệnh tim.

Tin tức đó giáng một đòn nặng vào lòng Bạch Lãng, có lẽ vì lý do đó cậu mới mụ mị đầu óc mà nghe theo lời xúi giục của Khang Kiện đồng ý ra mắt công chúng, dù sao cũng không còn sống được bao lâu, không phải do dự gì nhiều nữa.

Nhưng dù vậy, Bạch Lãng vẫn muốn chăm sóc bản thân thật tốt. Bác sĩ yêu cầu cậu phải dùng thực phẩm lành mạnh nên cậu cũng có nghiên cứu một ít. Đúng lúc hai năm trước có chương trình ẩm thực mời cậu tham gia, Bạch Lãng vì muốn thể hiện thật tốt, đã hạ quyết tâm cải thiện kĩ năng nấu nướng.

Tất nhiên thực đơn nấu ăn là do tổ chương trình cung cấp, những cái Bạch Lãng nghiên cứu thiên về kĩ thuật dùng dao khéo léo, gọn gàng và trình tự nấu ăn làm sao cho nhanh nhất. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, chương trình cũng thiết lập trang web chính thức, cho phép người xem cung cấp thêm một số công thức nấu ăn, số thực đơn đó sẽ được đơn vị sản xuất lựa chọn cho chương trình, và Bạch Lãng có một số kinh nghiệm sau khi xem nó.

Càng rút được nhiều kinh nghiệm trong lúc nấu ăn Bạch Lãng càng cảm thấy thích thú. Sau khi sống lại, nếu không cần phải ăn ở ngoài thì cậu sẽ không ăn, cậu tự nấu tự ăn, dùng nguyên liệu tươi ngon càng tốt cho sức khỏe hơn.

Đêm nay đột nhiên mời Hồng Hồng đến, Bạch Lãng cũng có ý muốn mượn sức cậu ấy nhưng cậu cũng không hy vọng nhiều lắm.

Có lẽ trên người cậu còn mang theo bí mật nhưng bản thân mình vẫn là mình, thời gian ở chung nhiều, có thể trở thành bạn bè, sau cùng vẫn có thể là bạn bè. Ngày hôm nay lúc đi công tác, không thể không nói rằng tâm trạng Bạch Lãng buông thả hơn rất nhiều.

Vì thế trên bàn ăn, Bạch Lãng thuận tiện trò chuyện với Hồng Hồng, đem lịch trình đã thảo luận với Tiểu Dương đối chiếu lại lần nữa. Dù sao việc sáng nay hơi bất ngờ.

Hồng Hồng bây giờ mới đề cập đến, hôm nay trong lúc quay chụp, điện thoại Bạch Lãng vang lên rất nhiều lần.

Các cuộc gọi hơn phân nửa là từ Tiểu Dương, Hồng Hồng nhìn thấy liền nhận luôn. Cũng bởi vậy, qua hôm nay, Tiểu Dương hẳn là sẽ không gọi điện bàn chuyện công việc nữa, về phần vì sao thì... Bạch Lãng nhìn biểu hiện bình tĩnh của Hồng Hồng, không cần hỏi cũng hiểu rõ.

Tuy nhiên chỉ mới ăn được một nửa thì Cừu Tiềm đến.

Thấy hai người đang bưng bát mì nóng hầm hập ăn thì có chút hâm mộ.

"Có đồ ăn khuya sao, còn tốt như vậy?" Cừu Tiềm đi đến gần, dựa lưng vào ghế hỏi Hồng Hồng.

Bạch Lãng ngẩng đầu nói: "Tôi có để dành một phần, nếu anh muốn ăn có thể tự đi múc."

"Chờ chút." Cừu Tiềm ngạc nhiên nói: "Đều là do cậu làm sao?"

Bạch Lãng đang húp nước dùng, gật đầu.

Hồng Hồng vừa húp một ngụm lớn, giọng nói nghe còn thòm thèm, nuốt nước bọt: "Hình như có chút không đúng, không phải là em ăn trước sao? Đây là mì của em mà?"

Hồng Hồng lén nhìn Cừu Tiềm một cái, sau đó đột nhiên cầm bát lên một hơi uống cạn sạch, sau đó đặt bát xuống.

"Cảm ơn anh, ăn ngon lắm."

Bạch Lãng cười nhẹ, cậu rất thích những lời này.

"Mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại."

Hồng Hồng bỏ qua kháng nghị của Cừu Tiềm nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn lại Cừu Tiềm ở bàn ăn, sau khi nhìn Hồng Hồng anh lại liếc mắt nhìn Bạch Lãng: "Sao tôi lại cảm thấy cậu đối xử với Hồng Hồng rất tốt? Đừng quên tôi mới là người bao nuôi cậu."

Bạch Lãng bưng bát canh: "Tôi nấu mì rất lâu đó, có muốn ăn hay không?"

"Có."Cừu Tiềm ngồi vào bàn ăn.

Năm phút sau, Bạch Lãng liền bưng bát ra. Lúc nãy cậu nói đã sớm chuẩn bị cũng không phải là giả.

Cừu Tiềm thoáng vừa lòng, tiếp theo nhanh chóng ăn hết bát mì. Bạch Lãng thì ngồi nhìn anh ăn.

◇◇◇

Người ta nói ấm no sinh dâʍ ɖu͙©.

Sau khi ăn khuya, Cừu Tiềm không chờ được mà làm Bạch Lãng mấy lần.

Khi Bạch Lãng lần nữa bị làm cho thϊếp đi, trong lòng cậu thầm cầu nguyện tốt nhất là đừng để Cừu Tiềm nếm được sức mạnh của thức ăn tươi.

Nếu mỗi ngày đều bị làm đến kiệt sức, thì cậu thật sự phải đi hỏi bác sĩ mạng cậu có còn giữ được không.

Sau khi vận động, Cừu Tiềm châm một điếu thuốc, suy nghĩ.

Đây là ngày thứ ba Bạch Lãng tìm đến cửa, thông tin cá nhân, tích cách và phong cách diễn xuất của Bạch Lãng trong hai ngày đã đến tay Cừu Tiềm.

Nhưng Bạch Lãng trong tư liệu hoàn toàn khác với Bạch Lãng mà anh tiếp xúc ba ngày nay.

Bạch Lãng như thay đổi thành người khác, không phải tên ngu ngốc cố chấp, mà là người vô cùng nhẫn nại và khôn khéo.

Hơn nữa, trước đó Phương Hoa đã gọi một cuộc điện thoại.

"Cừu Tiềm, cậu và Bạch Lãng sao lại thành thế này, cậu ấy thực sự được cậu bao nuôi?"

"Thế nào, không giống sao?"

"Cậu đang nói thật hay đùa? Hai năm trước cậu ấy đã từ chối, rốt cục cậu đã làm gì? "

"Hừ, đừng oan uổng tôi. Cậu ấy thiếu tiền, tôi cho cậu ấy tiền, đơn giản là vậy thôi."

"Thiếu tiền? Cậu ấy có thể không có tiền tiêu sao? "

"Chị hỏi nhiều như vậy làm gì? "

"Không nói cũng được. Chỉ là muốn nhắc nhở cậu, khi chia tay lập tức nói cho tôi biết, tôi đến gặp cậu ấy."

"Chị muốn gặp cậu ấy làm gì? Dựa vào cái gì chứ, chị cũng muốn bao nuôi cậu ấy?"

"Bao cái đầu cậu, tôi cảm thấy cậu ấy rất xuất sắc, có tiềm năng, bị cậu chà đạp như vậy rất đáng tiếc."

"Tiềm năng? Cậu ta có sao?" Cừu Tiềm nhìn báo cáo trong tay: "Ai nói cho chị biết?"

"Tận mắt nhìn thấy. Người có tố chất không nhúng tay làm bẩn thanh danh người ta biết không, lần này hảo tụ hảo tán (1) được không?"

"Tôi chỉ tìm người tình nguyện, không phải là hảo tụ hảo sao?"

"Vừa nghe đã biết cậu không có thành ý, được rồi, tôi biết rồi."

"Chị lại biết cái gì nữa?"

"Nếu cậu đã thay đổi trợ lý của cậu ấy, tôi sẽ đổi người đại diện của cậu ấy. Tôi sẽ giúp cậu xem chừng."

"... Chị nghiêm túc sao?"

"Cậu nghĩ tôi tranh cãi nữa ngày với cậu là vì cái gì? Tôi thật sự vội muốn chết!"

...

Bây giờ, lời Phương Hoa nói cũng không khớp với tư liệu trên tay Cừu Tiềm, nhưng anh lại không có manh mối gì cả.

Nhìn Bạch Lãng vùi mình trong ga giường, làn da trắng nõn lót trên tấm bông Sudan sẫm càng thêm nổi bật, lông mi rủ xuống tạo cái bóng nhỏ làm người đang ngủ mê mệt có thêm nét ngây ngô, đôi môi căng mọng hé mở, hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp giống như dáng ngủ của Bạch Lăng bây giờ, nằm nghiêng để lộ cần cổ mỏng manh, không hề phòng bị.

Cừu Tiềm dời mắt xuống đầu vai của Bạch Lãng, tiếp đó là xương quai xanh rồi đến cổ.

Nhớ tới sự ấm áp, ngoan ngoãn hợp tác của Bạch Lãng... anh kìm lại tiếng khịt mũi, Cừu Tiềm nhả một hơi khói, cúi đầu xuống cắn vào cổ Bạch Lãng. Làn da mịn màng trẻ trung vô cùng đàn hồi, Cừu Tiềm lại dùng thêm sức, nhìn thấy Bạch Lãng hơi nhíu mày anh cực kì hài lòng.

Thỏ nhỏ, rốt cục cậu đang giấu cái gì?

Tuần sau, nhìn thấy người đại diện bị đổi, Bạch Lãng vô cùng kinh ngạc.

Kiếp trước, người đại diện diện của Bạch Lãng đều không cố định cho đến khi bộ phim "Đáp" nổi tiếng, trước đó bởi vì khóa huấn luyện, công việc cũng chỉ có quay chụp xong "Đáp", chỉ cần trợ lý cũng đủ ứng phó. Mà ở Giải trí Ngu Nhạc ban đầu Bạch Lãng do Trần Tụng dẫn dắt, anh ta đã làm việc trong ngành tám năm, trình độ chuyên môn không sâu không cạn, lúc trước, công ty đưa Bạch Lãng, nghệ sĩ vừa nổi tiếng cho anh ta dẫn dắt cũng tính là không bạc đãi cậu.

Nhưng bây giờ Trần Tụng bắt đầu làm việc được mấy tuần đã lập tức bị thay thành Phương Hoa. Sau khi nghe được tin tức Bạch Lãng cũng không biết nên vui hay buồn. Phương Hoa tất nhiên cũng có năng lực và tài nguyên, nhưng tưởng tượng, từ nay về sau tác dụng của "hiệu ứng cánh bướm" sẽ càng lúc càng lớn, sẽ có càng nhiều biến cố xảy ra liệu bản thân còn có thể sử dụng lợi thế biết trước tương lai nữa hay không.

Nhưng Bạch Lãng nhận ra, hiện giờ cậu có cuộc sống mới, cơ hội mới, chỉ cần nắm lấy thật tốt là được.

Bạch Lãng lần này đã tích lũy ít nhất mười năm kinh nghiệm, tận dụng những thứ này cậu có thể đi đường tắc.

Huống hồ, sau khi Phương Hoa trở thành người đại diện của cậu, Bạch Lãng lại có thêm cậu em trai Dung Tư Kỳ một cách khó hiểu.

Điều này là do kế hoạch của UNI, cuối cùng đã thông qua những đề xuất thay đổi của Bạch Lãng.

Sau đó, bản phác thảo phim ngắn hoàn chỉnh hơn, ý tưởng nhân vật dần dần được cải thiện, bản mới so sánh với bản cũ không chỉ cao hơn một cấp độ, mà còn làm những người có ý kiến

khác ngậm miệng. Vì vậy, trong những ngày tiếp theo, Bạch Lãng tiếp nhận công tác quảng cáo của UNI, còn phải kiêm luôn vai trò giám sát hiệu suất.

Chỉ là dù mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cậu vẫn còn bận lòng về "quá khứ"

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Bạch Lãng đang trong phòng tắm, buổi tối hôm trước Cừu Tiềm làm cho Bạch Lãng chống đỡ không nổi mà ngã xuống đất, còn anh vẫn đang nửa mơ nửa tỉnh. Lúc này, điện thoại của Bạch Lãng trên đầu giường vang lên một chuỗi tiếng chuông.

Một tiếng vang, hai tiếng vang... Đến tiếng vang thứ sáu, âm thanh máy móc dội đến tai Cừu Tiềm làm anh thức giấc.

Tuy nhiên động tác đầu tiên của Cừu Tiềm là vơ lấy chiếc gối đè lên tai che đi tiếng ồn, tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

Không ngờ, sau tiếng vang thứ bảy thì điện thoại cũng yên lặng trong chốc lát rồi lại bắt đầu vang lên âm thanh chói tai.

Một tiếng vang, hai tiếng vang, ba tiếng vang... Rồi tiếp tục vang...

Cừu Tiềm cuối cùng cũng nổi giận, cánh tay thon dài với lấy điện thoại Bạch Lãng, anh trợn mắt rồi bấm nút nghe.

"Có việc gì?" Âm thanh tức giận kèm theo giọng mũi dày đặc.

Người bên đầu dây điện thoại có chút giật mình, hơi dừng một chút, mới nói: "Tôi, tôi tìm Bạch Lãng, cậu ấy đang bận sao?"

"Cậu ấy đang tắm! Anh là ai?" Cừu Tiềm nghe thấy tiếng nước mơ hồ, nhắm mắt lại mất kiên nhẫn rồng một câu.

"Sao chứ, đang tắm sao?" Giọng nam bên kia nghe có vẻ bối rối. "Xin hỏi anh là...?"

"Cậu bị đần sao? Phải nói nói tên bản thân trước chứ?" Cừu Tiềm trực tiếp mắng, "Rốt cục là có giáo dục hay không?"

Cừu Tiềm còn chưa mở mắt tất nhiên không thấy rõ tên người gọi trên màn hình.

"Thật xin lỗi, tôi là Khang Kiện, cậu ấy biết tôi. Giờ này gọi điện thật không đúng lúc. Xin lỗi đã quấy rầy."

Nói xong không đợi Cừu Tiềm trả lời, đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Cú điện thoại đã đánh thức Cừu Tiềm.

"Mới sáng sớm đã gọi cái gì?"

Cừu Tiềm mất kiên nhẫn mở mắt nhìn vào "tên người gọi" trên màn hình.

Khang Kiện là ai, không biết!

Nhưng do không quen cách sử dụng, nên anh không biết đã ấn nhầm nút nào, sau đó nhấp vào "cuộc gọi nhỡ".

Khang Kiện.

Khang Kiện.

Khang Kiện.

Khang Kiện.

Trong vòng năm ngày có tận bảy cuộc gọi nhỡ liên tiếp. Tất cả đều từ người có tên "Khang Kiện".

Cừu Tiềm nhíu mày, đôi mắt khép hờ nhanh chóng khôi phục ánh sáng.

Khi Bạch Lãng quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn thấy Cừu Tiềm đang châm thuốc, còn không khách khí mà nghịch điện thoại của cậu. Không hề có nhận thức áy náy của tên trộm lén xem điện thoại người khác.

Thấy biểu cảm của Bạch Lãng có chút không nói nên lời, Cừu Tiềm hiếm khi giải thích: "Vừa rồi có người tên Khang Kiện gọi cho cậu. Tôi nhận điện thoại rồi."

Bạch Lãng sửng sốt, nghĩ thì ra là thế, tiếp tục lau tóc: "Ồ."

"Vì sao không nhận điện thoại của tên đó?" Cừu Tiềm quơ quơ di động: "Bạn trai cũ sao?"

(1) Hảo tụ hảo tán: gặp gỡ rồi chia tay trong êm đẹp