Chương 8

Trên đường, Vinh Tuế nhớ tới thắc mắc lúc trước còn vướng trong lòng, đến cuối cùng nhịn không được hỏi: “Tình huống của nhà trẻ thế này, sao không yêu cầu chính phủ trợ cấp tài chính?”

Hằng năm nhà trẻ công lập đều nhận được trợ cấp của chính phủ, tình hình trợ cấp cụ thể thế nào thì Vinh Tuế không rõ lắm, nhưng cậu cũng biết đại khái chút ít. Nếu có thể nộp đơn xin thì vẫn có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của nhà trẻ bây giờ.

Có điều cậu không biết tại sao nhà trẻ đến gạo cũng sắp hết tới nơi rồi mà Bạch Đồ vẫn không có nộp đơn xin trợ cấp, hay là thực tế có xin nhưng đã dùng hết rồi?

Vinh Tuế nghi hoặc nhìn về phía Bạch Đồ, ai biết được Bạch Đồ lại ngơ ngơ ngáo ngáo, mờ mịt nhìn ngược lại cậu: “Trợ cấp gì cơ?”

Vinh Tuế: “…?”

“Thầy đừng nói là thầy không biết đấy nhé?” Vinh Tuế đột nhiên không nói nên lời, cậu nhìn vẻ mặt đang nghệt ra Bạch Đồ hệt như một con nai vàng ngơ ngác: “Hằng năm nhà trẻ công lập đều có thể xin chính phủ trợ cấp, chỉ cần nộp đủ tài liệu cần thiết, số tiền trợ cấp được phân bổ ít nhất có thể sửa chữa cơ sở vật chất của nhà trẻ, tuyển thêm vài giáo viên.”

Bạch Đồ vẫn sững sờ: “Chúng ta cũng có thể xin sao?”

Vinh Tuế không hiểu nổi logic của anh ta: "Nhà trẻ không phải là nhà trẻ công lập à? Vì sao không thể đăng ký?"

Bạch Đồ lắc lư hai cái, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ, gầm gầm gừ gừ hồi lâu mới hưng phấn nắm lấy tay Vinh Tuế: “Cảm ơn thầy rất nhiều. Tôi luôn nghĩ rằng những người như chúng tôi chỉ cần có tên trong Sở giáo dục là được rồi, không ngờ còn có thể xin trợ cấp, điều này thật sự rất tuyệt vời đó!”

Vinh Tuế: “???”

“Chờ đã, giống như bọn tôi đây là ý gì?” Vinh Tuế cảm thấy cách nói của anh ta có chút quái quái, chỉ là Bạch Đồ đột nhiên nghe được tin vui này đã vui mừng không còn biết trời trăng gì nữa, kích động lôi kéo Vinh Tuế chạy về hướng ký túc xá: “Về ký túc xá trước đã, sau đó tôi sẽ xem xem cần phải chuẩn bị những hồ sơ gì.”

“…” Vinh Tuế bị anh ta lôi mạnh chạy về phía trước, không thể không cùng anh ta về ký túc xá.

Sau bữa trưa là giờ nghỉ trưa, lũ nhóc đã hình thành thói quen, lúc bọn Vinh Tuế đến ký túc xá thì cả đám đã leo lên giường ngoan ngoãn nằm xuống.

Ký túc xá là giường tầng một phòng bốn người, Tất Phương, Bạch Trạch với Long Nhai, Ôn Thôn ở một phòng, còn Ân Chúc Chi thì một mình một phòng. Bạch Đồ kiềm chế hưng phấn, sau khi xác định tụi nhỏ đều đã ngủ rồi, mới mang Vinh Tuế trở về ký túc xá của anh ta.

Anh ta mở cái máy tính để bàn có chút cũ kỹ lên, vụng về khởi động máy, mất cả buổi trời mới tìm thấy trang web của Sở giáo dục thành phố W.

Vinh Tuế nhìn anh ta trợn to hai mắt nhìn, dáng vẻ như hận không thể chui cả người vào trong máy tính xem văn bản chính sách trợ cấp, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Cậu không đi vào, chỉ đứng ở cửa nói: “Hành lý của tôi để ở chỗ bạn học rồi, nhân lúc nghỉ trưa này để tôi đi lấy trước, sau đó tôi với thầy chung phòng được không?”

Bạch Đồ vẫn còn đang một lòng với tiền trợ cấp thôi, nghe vậy chỉ theo bản năng đáp lại một câu được, chờ người đi rồi anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, ý Vinh Tuế là… Đồng ý ở lại sao?!

Anh ta vui đến nỗi nhảy tưng tưng tại chỗ, miệng phát ra tiếng “ê ê a a”, thậm chí… Cái đuôi tròn ngắn ngủn cũng không khống chế được lộ ra, bởi vì hơi kích động mà run run. ≧◔◡◔≦

***

Vinh Tuế đến nhà bạn học lấy hành lý, ngồi tuyến tàu điện ngầm số Hai trở về nhà trẻ.

Đồng ý ở lại là do kích động chiếm phần nhiều, chỉ là giờ khi đã tỉnh táo nghĩ lại cậu cũng không hối hận. Mặc dù hoàn cảnh của nhà trẻ quả thực rất tệ nhưng mức lương đưa ra vẫn đủ để cậu sống.

Trong đầu Vinh Tuế hiện lên khuôn mặt của mấy tên nhóc con, không khỏi mỉm cười. Có thể là bị vị đồng nghiệp kia mưa dầm thấm lâu, tuy rằng bản thân cậu không ôm ấp giác ngộ cao như vậy đối với cái nghề giáo viên này. Thế nhưng nước đã đến chân, vẫn là không nhịn được. Có thể giúp được thì giúp vậy.

Lúc cậu trở lại đã qua giờ nghỉ trưa. Đám nhóc đã ở trong phòng học, không có giáo viên lên lớp, Bạch Đồ bèn bật cái TV cũ lên cho bọn nhỏ xem hoạt hình.