Chương 5.2: Phòng giáo vụ không tồn tại

Hạ Tuyết Nặc lảo đảo, nguy hiểm ngã sấp xuống, được búp bê kịp thời đỡ lấy.

Oa Oa đau lòng cô, cho dù sợ hãi khóc lên cũng lau nước mắt an ủi: "Lão đại, chúng ta không đi nữa, nghỉ ngơi một chút đi. Cùng lắm thì --"

Cùng chết!!

Hạ Tuyết Nặc quay đầu, phía sau là một mảnh sương mù dày đặc. Mặt trăng bị che khuất, thỉnh thoảng lộ ra, mơ hồ hiện ra màu máu.

"Có lẽ là chúng ta không ra được." Giọng mắng của búp bê đều khàn, vẻ mặt lộ ra sự tuyệt vọng.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của búp bê, trái tim Hạ Tuyết Nặc cũng trầm xuống.

Ngay khi Hạ Tuyết Nặc sắp buông tha thì cô bỗng nhìn thấy một bóng người ở xa xa.

Thân ảnh người nọ cao gầy, hai tay đút túi, trên đầu đội mũ, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy có chút lãnh đạm. Trong sương mù dày đặc, bước chân rất lớn.

Là nam sinh kia!

Hạ Tuyết Nặc theo bản năng muốn gọi cậu ấy, nhưng nói đến bên miệng mới phát hiện cũng không biết gọi người ta như thế nào.

Mà nam sinh kia thì lại nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ kế tiếp.

"Đi, chúng ta đi." Hạ Tuyết Nặc miễn cưỡng chống người, chỉ về hướng nam sinh biến mất cố gắng đuổi theo.

Ở phía sau cô, búp bê hai mắt đẫm lệ mơ hồ, há to miệng, vẻ mặt ngây người.

Vừa chuyển hướng, chỉ thấy hai người đã trở lại căn tin.

"A? Chúng ta trở về rồi sao?" Búp bê đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xoay vòng hưng phấn kêu to: "Chúng ta đã trở lại, đã trở lại rồi!"

Sương mù chẳng biết đã tiêu tán từ khi nào, ngay cả mặt trăng cũng sáng lên vài phần.

Hạ Tuyết Nặc tuần tra bốn phía, không thấy bóng dáng nam sinh, điều này làm cho cô có chút thất vọng.

Nhưng mà cũng may, cuối cùng đã trở lại. Hạ Tuyết Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, búp bê mang theo cô đến ký túc xá, dọc theo đường đi cũng không gặp được người nào.

Thẳng đến khi vào cửa ký túc xá, dì quản lý ký túc xá dưới tầng đăng ký mã học sinh của cô, cho cô một cái chìa khóa liền với bảng tên, toàn bộ quá trình đều cúi đầu, không khí trầm lặng, không nói một câu.

Búp bê nhìn thấy con số trên bảng tên ngược lại rất vui mừng, muốn kéo tay của Hạ Tuyết Nặc, bị cô tránh thoát theo bản năng.

Cũng may trái tim búp bê lớn, cũng không để ý một chút nào.

Búp bê: "Chúng ta ở chung một ký túc xá nha! Thật may mắn!"

Hạ Tuyết Nặc cúi đầu nhìn con số màu đỏ sậm trên bảng tên -- 404, con số này, cũng không cảm thấy có cái gì may mắn.

Ký túc xá và phòng học giống nhau, tuy rằng sáng đèn, nhưng cũng giống như không sáng.

Vách tường bẩn thỉu ẩm ướt, sàn nhà dính dính như bị đổ đồ uống, đi lên rất không thoải mái, giẫm lên còn phát ra tiếng vang kẽo kẹt rất nhỏ.

Cầu thang rất hẹp, mặc dù có búp bê dẫn đường, Hạ Tuyết Nặc vẫn đi rất cẩn thận.

Trên đường có gặp mấy người, nam nữ nữ đều có, nhưng đối phương nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy cảnh giác.

"Nơi này là nam nữ ở chung, nhưng không cùng một ký túc xá, lão đại đừng để ý nha." Oa Oa nhỏ giọng giải thích với Hạ Tuyết Nặc.

Mạng cũng có thể không có, ai mà để ý những thứ này? Hạ Tuyết Nặc gật đầu, cũng không biết búp bê có nhìn thấy hay không.

Khó khăn lắm mới lên được tầng 4.

Vị trí của phòng 404 hơi xa, trên đường phải đi qua mấy phòng khác. Hạ Tuyết Nặc âm thầm quan sát, cô nhìn thấy phần lớn phòng đều đóng chặt cửa, có một cái mở ra khe hở, bên trong có một nữ sinh ngồi vùi đầu dựa vào bàn.

Nữ sinh thoạt nhìn có chút thần kinh, trong miệng không ngừng nhỏ giọng nhắc cái gì đó.

"D... C... B... A..." Hình như là đáp án.

Nữ sinh rất tỉnh táo, gần như đồng thời phát giác tầm mắt Hạ Tuyết Nặc, "Ba" một tiếng đóng chặt cửa lại.

Búp bê ngược lại thấy nhưng không thể trách, nghẹn miệng lẩm bẩm "Giấu cái gì chứ, cứ như không ai có vậy". Rồi lại lôi kéo Hạ Tuyết Nặc tiếp tục đi về phía trước.

Lúc đi qua phòng 408, nghe thấy bên trong vang lên một trận ồn ào, hình như có người đang cãi nhau.

Hạ Tuyết Nặc còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng 408 vừa mở, bên trong có một người lao ra, thật nguy hiểm đυ.ng vào trên người cô.

Nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng, Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy người nọ có một cái đầu loạn thất bát tao giống như chó gặm, chính là tên tóc vàng là đi theo nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa.

Một nam sinh trong phòng giương cằm, tức giận chỉ vào tóc vàng chửi bậy: "Mày là đồ vong ân phụ nghĩa, mày cũng không ngẫm lại nếu không có lão đại thì mày có thể sống tới hôm nay hay không sao?"

"Hiện tại là cái thứ gì chứ, mẹ nó mày cũng đi lên cọ cọ giống như là chó mà cũng không nhìn xem mình là cái thứ đồ chơi gì!"

"Đồ sói mắt trắng! Cũng chỉ có lão đại nhớ tình bạn học, tao ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể hay không sống qua đêm nay hay không!"

Ba "đóng cửa lại, thanh âm rung trời vang lên.

Lại là tối nay. Hạ Tuyết Nặc mím môi.

Tóc vàng trước mặc người khác thì sợ, nhưng sau lưng lại không phải.

Cậu ta nhổ một ngụm nước bọt, chống cánh tay miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, giương mắt nhìn thấy Hạ Tuyết Nặc, nhưng mà Hạ Tuyết Nặc đứng ở trong bóng tối, cậu ta không có nhận ra, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo.

Tóc vàng thẹn quá hóa giận, rống giận một tiếng, đẩy Hạ Tuyết Nặc ra, ôm mông khập khiễng đi về phía đầu kia hành lang, trong miệng còn không sạch sẽ mắng cái gì đó.

"Hả?" Búp bê gọi phía sau tóc vàng, nhưng lại bị Hạ Tuyết Nặc kéo cánh tay ngăn lại.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Oa Oa quay đầu vẻ mặt lo lắng: "Lão đại, cậu không sao chứ?"

Hạ Tuyết Nặc ôm bả vai bị đυ.ng đau, lắc lắc đầu.

Oa Oa tức giận, giậm chân nhỏ giọng mắng: "Cáo mượn oai hùm, thật sự là chán ghét muốn chết!"

Tiến vào ký túc xá, Hạ Tuyết Nặc sờ thấy đèn bật lên.

Ánh đèn rất tối, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ trong ký túc xá có bày bốn cái giường, không có nhà vệ sinh, liếc mắt một cái liền thấy hai cánh cửa sổ đối diện.

Cửa sổ đóng lại, mặt trên không biết là che bằng cái gì, bẩn thỉu, mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy chút ánh trăng.

Hạ Tuyết Nặc tìm được giường có ghi mã học sinh của mình. Nói là đánh dấu, nhưng thật ra là mảnh giấy nhỏ kẹt ở rãnh thủy tinh trong suốt, mặt trên dùng bút đen viết mã học sinh.

Giường của cô gần cửa, rất cũ nát, tay vịn rỉ sét loang lổ, cũng may tương đối sạch sẽ, hẳn là đã có người đặc biệt dọn dẹp, phía trên đặt đệm chăn gấp thành miếng đậu hủ.

Hạ Tuyết Nặc nhíu nhíu mày. Tuy rằng điều này làm cho cô thư thái không ít, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là manh mối có thể để lại đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Oa Oa đi theo sau Hạ Tuyết Nặc, lầm bầm một câu: "Giường của cậu vốn là của chị gái cứu mình vào ngày đầu tiên mình tới, vị trí thi của cậu cũng vậy. Đáng tiếc - -"

Cậu ấy không nói tiếp, Hạ Tuyết Nặc cũng không tiếp lời. Trong thế giới này, ai cũng biết biến mất có ý nghĩa gì.

Trong nháy mắt khi đóng cửa, Hạ Tuyết Nặc nghe được một tiếng thét chói tai thê lương.

Một người chui ra từ cái giường tận cùng bên trong gần cửa sổ, ôm đầu xông ra ngoài.

Lúc đi qua Hạ Tuyết Nặc thì bị Hạ Tuyết Nặc ngăn lại. Nữ sinh vung cánh tay liều mạng giãy dụa, cũng may búp bê kịp phản

ứng, sức lực của cậu ấy rất lớn, hợp sức trị người với Hạ Tuyết Nặc.

Đó là một nữ sinh.

Không biết bị cái gì hù dọa, mất đi thần chí.

"Có quỷ, có quỷ!" Nữ sinh tóc tai tán loạn, ngẩng lên lộ ra gương mặt hoảng sợ, nước mắt mồ hôi bám đầy một mặt.

Hạ Tuyết Nặc đè vai cậu ta muốn hỏi, nhưng nữ sinh đã sợ tới mức thần trí không rõ, chỉ kêu la - -

"Chết rồi, "bọn họ" gϊếŧ chết cậu ta rồi!"

Hạ Tuyết Nặc nhận ra, đó là nữ sinh gầy yếu bị nữ sinh nhảy lầu dọa sợ trong phòng học, sau đó hẳn là bị nam sinh quen biết với cậu ta mang đi.

Không biết sau đó bọn họ gặp phải cái gì mà lại bị dọa thành như vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn thân mến, các bạn đã xem một bộ phim kinh dị vô cùng cổ xưa tên là "Ngôi trường ma ám" (phim Hồng Kông chiếu năm 2007 mà mình tra google không thấy bản vietsub) chưa?

Ngoài ra: ngoại trừ tên "Phòng giáo vụ" ra thì phó bản này không liên quan gì đến bộ phim.