Chương 5.1: Phòng giáo vụ không tồn tại

Đến thì cũng đã đến rồi - -

Hạ Tuyết Nặc kiên trì xông vào trong.

Vào cửa mới phát hiện, đối diện với cửa chính là một cái hành lang, từ bên ngoài nhìn vào công trình trong phòng y tế cũng không nhiều, nhưng đại khái là âm u, hành lang cũng có vẻ vô cùng tối tăm dài ngoằng, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối.

Đèn trên hành lang được điều khiển bằng âm thanh, chỉ có hai chiếc gần nhất nhấp nháy hai cái, phản chiếu ra bức tường màu xám đen như bị đốt cháy.

Còn có mùi cháy khét còn sót lại sau khi bị đốt cháy - -

Hạ Tuyết Nặc nhăn nhăn mũi, nhìn thấy ở cửa vào bên trái đang mở rộng, bên trong có một người phụ nữ đang đứng.

Nhìn thấy bọn họ, người phụ nữ nhếch môi nở nụ cười, đứng ở phía sau quầy vẫy vẫy tay với hai người.

Hoàn cảnh âm u, người phụ nữ phong tình vạn chủng, nghĩ thế nào cũng quỷ dị.

Cho dù là loại thần kinh thô như nữ sinh búp bê đều nhận ra sự khác thường, âm thầm kéo kéo ống tay áo Hạ Tuyết Nặc, cúi cái đầu có lông ngốc, thấp giọng nói: "Lão đạia, có chút giống cảnh cao trào kinh điển trong phim ma."

Hạ Tuyết Nặc: "..." Tim cậu lớn như vậy, còn sợ quỷ sao.

Người phụ nữ thấy hai người đứng ở cửa, cao giọng kêu lên: "Ai, bạn học nhỏ, sao lại không đi vào vậy?"

Âm thanh lơ lửng trên không trung, không hiểu sao làm cho lòng người run lên.

"Thế nào, chẳng lẽ sợ tôi sao?" Giọng nữ cong khóe miệng, âm cuối sắc nhọn, giống như là bỗng dưng ném lên không trung.

Búp bê theo bản năng muốn gật đầu.

Đúng vậy, dì cười thật đáng sợ! Còn nữa, sao da mặt của dì lại tróc ra một mảnh vậy?

Búp bê dùng sức lắc lắc đầu. Lúc nhìn lại, phát hiện người phụ nữ lại khôi phục nguyên dạng, làm cho người ta hoài nghi thứ nhìn thấy vừa rồi chỉ là do hoa mắt.

Chỉ là làn da quá trắng, không giống người thật.

So với búp bê, Hạ Tuyết Nặc hiển nhiên trấn tĩnh hơn rất nhiều.

Cách càng gần, cô càng thấy rõ bộ dáng của người phụ nữ, so với những giáo viên có tướng mạo khác thường ở đây, người phụ nữ có vẻ vô cùng bình thường, thậm chí còn đẹp hơn cả những ngôi sao trong thế giới hiện thực, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài, cũng đang mặc áo blouse màu trắng.

Nếu là một thân áo đỏ -

Hạ Tuyết Nặc bỗng nhiên có chút hiểu được suy nghĩ của búp bê.

Nhưng người phụ nữ trước mắt nhướng mày mị nhãn như tơ, tự dưng càng làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

Thuốc men của phòng y tế trong trường không nhiều lắm, trên giá sắt trống rỗng, hình như là tạm thời mang lên cho đủ số lượng.

Hạ Tuyết Nặc muốn xin cồn i - ốt và băng cá nhân, sau khi xin thêm cho búp bê một miếng trị ngứa da Viêm Ninh liền muốn rời đi. Trong lúc đó, cô không cẩn thận chạm vào ngón tay của người phụ nữ, làn da của người phụ nữ rất mềm sền sệt, phồng rộp, như là bị bọt nước ngâm lâu.

"Ai, bạn học nhỏ, bây giờ em định rời đi sao?" Thấy Hạ Tuyết Nặc muốn rời đi, người phụ nữ bò nửa người trên tủ thuốc, mị thanh kêu lên.

Hạ Tuyết Nặc lập tức quay đầu lại.

"Cầm đồ của tôi, không cần trả giá chút gì sao?" Người phụ nữ móc móc móng tay nhuộm thành màu đỏ tươi.

Tiền sao? Hạ Tuyết Nặc thầm nghĩ. Thế nhưng hiện tại toàn thân cô cũng chỉ có viên kẹo sữa thỏ trắng nam sinh cho cô.

Viên kẹo kia nhìn qua rất ngọt, Hạ Tuyết Nặc có chút luyến tiếc.

Cô nghiêng đầu nhìn búp bê một cái, búp bê lần này phản ứng cực nhanh, lắc đầu như trống bỏi.

"Thực ra cũng không phải chỉ cần tiền, những thứ khác - - cũng không phải không thể." Người phụ nữ cười nói.

Theo trực giác Hạ Tuyết Nặc, "những thứ khác" này không đơn giản như vậy.

"Ví dụ như điều mà em để ý nhất - - " Người phụ nữ đảo mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt trong túi áo của Hạ Tuyết Nặc: "Trong tay em là cái gì?"

"Đưa cho tôi xem!" Âm thanh đột nhiên sắc nhọn, đồng tử co lại một chút, lộ ra mảng lớn tròng trắng.

Tim Hạ Tuyết Nặc thắt chặt, theo bản năng dịch về phía sau, nghĩ nếu như người phụ nữ này làm khó dễ, cô sẽ lôi kéo búp bê xoay người bỏ chạy.

Nhưng thật không ngờ, sau khi người phụ nữ nhìn thấy kẹo trong tay cô, sắc mặt chợt biến đổi, nhanh chóng rụt tay về. Sau một lúc lâu che miệng cười khanh khách.

"Ai nha, nhìn các em bị dọa sợ kìa, chị chỉ là đang nói đùa với các em thôi."

Nhưng Hạ Tuyết Nặc lại không cảm thấy như vậy. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ, giữ vững khoảng cách an toàn với cô ta, lễ phép nói cám ơn sau lôi kéo búp bê bước nhanh rời đi.

Phía sau, cô nghe được âm thanh nghiền ngẫm của người phụ nữ kia --

"Cái kia, bạn học nhỏ, đến cũng đến rồi, không vào ngồi một lát sao?"

Âm thanh vừa nhỏ vừa lạnh, tựa như dán sát bên tai.

Hạ Tuyết Nặc không dám trả lời, mãi đến khi rời khỏi phòng y tế mới quay đầu liếc mắt nhìn.

Phòng y tế của trường học ẩn nấp trong một đám cỏ dại, cửa lớn mở rộng, hành lang sâu thẳm bên trong tựa như một cái miệng to như chậu máu, bên trong như có ngọn lửa thiêu đốt, liếc mắt một cái giống như cũng muốn bị cắn nuốt.

Ở lối ra, một người phụ nữ có bóng dáng yểu điệu, ánh mắt âm lãnh như thực, không có hảo ý dừng ở sau lưng bọn họ.

Dường như Hạ Tuyết Nặc nghe thấy tiếng kêu cứu và tiếng nhai "ọp ẹp" từ bên trong.

"Đi mau." Hạ Tuyết Nặc thấp giọng thúc giục.

Phía sau bọn họ, trên bảng hiệu ở cửa đánh dấu chữ viết phòng y tế giống như là bị ngọn lửa nuốt chửng, từng chút một biến mất, sau đó bị ba chữ "Phòng giáo vụ" thay thế. Trước ba chữ phòng giáo vụ chậm rãi hiện ra hình ảnh mở mắt trong lòng bàn tay.

Dưới bảng hiệu, làn da người phụ ữ giống như bị nướng, từng mảng héo rũ tróc ra, lộ ra vân da đen sì nhăn nhúm.

"Thật đáng tiếc, trắng trắng mềm mại, Chủ nhất định sẽ thích." Cô ta ghét bỏ nhìn thoáng qua thân thể của mình, vươn đầu lưỡi dài nhỏ liếʍ sắc mặt, u oán nói: "Uổng công mình đặc biệt đợi ở đây lâu như vậy."

Nhưng mà thời gian còn dài, nơi này tóm lại vẫn là của cô ta.

Ra khỏi phòng y tế, Hạ Tuyết Nặc phát hiện trời dường như càng tối, sương mù dày đặc, không thấy rõ nơi cách đó mấy chục mét.

Mà con đường dưới chân dường như cũng đã xảy ra biến hóa.

Nơi đi qua, cảnh trí hai bên trở nên xa lạ.

Hạ Tuyết Nặc nhất thời không rõ là trí nhớ của mình xảy ra sai lầm hay là vấn đề của bản thân trường học.

Cho đến khi họ đi qua tòa nhà có khóa lần thứ ba, bề mặt tòa nhà lộ ra dấu vết thiêu đốt. Mà trước đó, Hạ Tuyết Nặc từng dùng đá đánh dấu.

Bọn họ đã gặp phải quỷ đập tường (1) rồi.

(1) Quỷ đập tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.

"Làm sao bây giờ? Đây không phải là đường quay về! Lão đại, có phải chúng ta không trở về được hay không vậy!" Sắc mặt Oa Oa tái nhợt, một đôi mắt to trừng như chuông đồng, cả người gần như sắp sụp đổ.

Hạ Tuyết Nặc cũng không khá hơn cô ấy là bao, huống chi cô còn có vết thương, lại phải đi đường xa như vậy.

"Đừng sợ." Hạ Tuyết Nặc cố gắng ổn định tâm trạng, trầm giọng nói.

"Lão đại, mình nghe các thế hệ trước nói qua, gặp phải quỷ đập tường có mấy cách, một cách là dùng sức mắng nó, cái gì khó nghe thì mắng cái đó, nó sợ hãi sẽ bỏ chạy. Nếu không chính là phải chịu đựng đến ngày hôm sau, đến hừng đông thì sẽ không sợ nữa. Còn có cách nữa là là --"

Người càng căng thẳng liền dễ dàng nhiều lời, huống chi là búp bê vốn đã nhiều lời.

Chỉ là không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Hạ Tuyết Nặc cảm thấy trong bóng tối có cái gì đang lặng lẽ thức tỉnh, chậm rãi tới gần bọn họ.

Nhất là trong tòa nhà rách nát hai bên, trong cửa sổ thủy tinh xám xịt đen sì như cất giấu đáng sợ quái vật nào đó.

Sột xoạt.

Cái loại cảm giác bị nhìn trộm lại đánh úp lại - -

Điều này làm cho Hạ Tuyết Nặc không dám dừng lại, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Cô không nhìn thấy, ở phía sau cô, bên trong cửa sổ thủy tinh, lộ ra từng khuôn mặt máu thịt mơ hồ, "bọn họ" vẫn duy trì bộ dáng trước khi chết.

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều - -

Vô số khuôn đặc lít nha lít nhít đè xuống, ánh mắt oán độc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô và búp bê bên ngoài.

Cảm giác bị nhìn trộm càng nặng, lúc này đây không chỉ là bị nhìn trộm, Hạ Tuyết Nặc cảm giác được những thứ kia vô cùng không cam lòng --

Chúng nó không cam lòng mất đi họ tên, mất đi tính mạng, lẻ loi ở lại nơi này.

Không có lối ra, không thấy ánh mặt trời.

Khí tức âm lãnh như sương lạnh nhanh chóng đánh úp lại.

Bước chân Hạ Tuyết Nặc bất giác tăng nhanh.

Cô phải lập tức rời đi, bằng không sẽ bị những thứ kia quấn lấy!

Bỗng nhiên một bàn tay từ sau lưng trèo lên vai cô - -