Chương 2

Cuộc đời của tôi và Lục Dương gắn bó với nhau từ khi còn rất nhỏ.

Từ tiểu học đến trung học, chúng tôi thậm chí còn đi học cùng đường.

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lục Dương đã tỏ tình với tôi dưới bức tường hoa tử đằng của trường.

Mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên, như nước chảy thành sông.

Kết quả khi điền nguyện vọng, do một sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi được nhận vào hai trường khác nhau.

Tôi ở lại thành phố này, còn hắn đến với khu vực đồng bằng Trường Giang cách đây hàng ngàn kilômét.

Lúc đầu, tôi không nghĩ yêu xa có vấn đề gì.

Chúng tôi có tình cảm và ký ức chung hơn mười năm, cho dù không gặp nhau hàng ngày, chúng tôi vẫn có vô số điều để nói.

Khi không bận học, Lục Dương sẽ bay về thăm tôi, ở bên nhau ba đến năm ngày rồi lại trở về.

Nỗi xa lạ nho nhỏ xuất hiện do yêu xa sẽ tan biến ngay trong khoảnh khắc chúng tôi gặp mặt nhau.

Tôi dẫn Lục Dương về nhà, mở cửa, Bánh Bao đã chạy đến, nhưng lại dừng lại cách đó vài bước, co ro thành một cục, nhìn chúng tôi với vẻ bối rối.

Lục Dương vứt hành lý xuống, khom người: "Sao nào, mới ba tháng không gặp đã không nhận ra anh rồi à?"

Tôi cầm thanh snack mèo trên bàn đưa cho hắn, Bánh Bao từ từ tiến đến ăn hết, rồi lại quấn quýt bên chân hắn làm nũng.

Ăn trưa xong, tôi và Lục Dương phụ mẹ tôi rửa bát, sau đó một trước một sau đi vào phòng.

Vừa đóng cửa phòng, tôi đã bị hắn nắm lấy cổ tay đè lên cánh cửa.

"Khóa cửa lại đi, Tiểu Lý."

Ngay giây sau, một nụ hôn nồng cháy đã in lên môi.

Tôi nhắm mắt, để bản thân chìm đắm trong khoảnh khắc này, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa: " Khanh Khanh, Tiểu Dương, ra ăn trái cây nào."

Tôi sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng ý cười trong mắt Lục Dương lại càng rõ ràng hơn.

Hắn nói: "Vâng dì, chúng cháu ra ngay đây."

Sau đó hắn mở vali, tìm món quà mang về cho tôi.

Tôi ngồi bên giường, liếc thấy một chiếc túi nhỏ màu hồng lạ mắt ở góc vali.

Vừa cầm lên, Lục Dương đã giật lại: "Đừng động, đây là máy ảnh của Diêu Thiến."

Tôi hơi sửng sốt :

"Máy ảnh của cô ấy sao lại ở trong vali của anh?"

"À, vali của cô ấy nhỏ không để được đồ nên nhét vào vali của anh, mai anh mang qua cho cô ấy."

Lục Dương trả lời một cách hờ hững, sau đó lấy món quà hắn đã chuẩn bị ra cho tôi xem.

Là một chiếc khăn quàng cổ mềm mại và iPad mẫu mới nhất.

"Không phải em nói là muốn thi lên thạc sĩ sao? Lấy cái này để xem bài giảng trực tuyến nhé."

Tôi ôm chiếc iPad một cách cứng nhắc, không biết trong lòng là vui hay hoang mang.

Nhà của Lục Dương ở khu tập thể đối diện, ba mẹ hắn còn ở bên ngoài chưa về, nên hắn ăn tối xong ở nhà tôi mới về.

Lúc ra cửa, bên ngoài trời đã đổ tuyết.

Lục Dương không cho tôi tiễn hắn: "Tuyết rơi rồi, trời lạnh lắm, em về sớm đi."

Tôi đứng ở cửa nhà, nắm lấy vạt áo hắn nhỏ giọng nói: "Dù sao nhà anh cũng không có ai, hay tối nay ở lại nhà em đi."

Sau một lúc im lặng, Lục Dương vẫn lắc đầu: "Không sao, lâu rồi không về nhà, anh cũng phải dọn dẹp nhà cửa."

Tôi quay trở lại, nói chuyện phiếm với ba mẹ câu được câu không.

Trong lúc đó, tôi cầm điện thoại, lướt vòng bạn bè một cách ngẫu nhiên, nhưng đột nhiên tôi sững người.

Mười phút trước, Lục Dương đăng một bài viết mới, là hình ảnh hắn đứng dưới ánh đèn đường, bóng người nghiêng nghiêng dưới tuyết, ghi chú là: "Lâu rồi không ngắm tuyết."

Cô bạn cùng bàn cấp ba của tôi, Trương Tư Đồng bình luận bên dưới: "Về nhà rồi à, là Tiểu Lý chụp cho cậu à?"

Lục Dương trả lời cô ấy: "Không phải."