Chương 3

Tôi sững người một lúc lâu mới mở tin nhắn, nhắn cho Lục Dương.

"Anh không về nhà à?"

Hắn không trả lời tôi ngay lập tức.

Tôi ngồi trên ghế sofa, Bánh Bao cuộn tròn bên cạnh tôi ngủ thϊếp đi.

Tôi vuốt ve đầu nó một cách thẫn thờ, cho đến khi điện thoại rung lên, những cảm xúc mông lung trong lòng dường như đột nhiên trở nên cụ thể.

"Trên đường về nhà, Diêu Thiến gọi điện cho anh, nói muốn chụp ảnh đêm tuyết rơi, nên anh đã mang máy ảnh đến cho cô ấy. Giờ mới về đến nhà."

Anh nhắn lại cho tôi: "Sao còn chưa ngủ?"

"Em đang đợi tin nhắn của anh."

Sau đó Lục Dương trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

"Tiểu Lý, muộn rồi, em nên ngủ đi. Tim vốn không tốt, còn thức khuya nữa."

Không biết có phải do sóng điện thoại hay không mà giọng hắn có chút khàn khàn.

Tôi im lặng một lúc: "... Anh uống rượu à?"

"Uống một chút, lúc nãy đi chụp tuyết với Diêu Thiến cô ấy rất vui, chạy đi mua một lon bia kết quả là bản thân không uống hết, anh đành phải..."

Nói đến đây, giọng hắn đột nhiên khựng lại, như thể nhận ra mình đã nói lộ điều gì.

Bầu không khí bỗng chốc im lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, một lúc sau, tôi khẽ nói:

"Lục Dương, em cảm thấy dường như em không quen anh nữa."

Cúp điện thoại, tôi trở về phòng ngủ, nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Nhưng trong đầu không ngừng hiện hình ảnh trong xe ban ngày.

Diêu Thiến rất tự nhiên cầm lấy đồ uống mà Lục Dương đã uống, như thể trước đây cô ta đã làm điều đó vô số lần.

Học kỳ này, tôi và Lục Dương chỉ gặp nhau vào dịp Quốc khánh.

Và trong vô số lần trò chuyện trước đây, hắn chưa bao giờ nhắc đến người này với tôi.

Đột nhiên có tiếng động bên ngoài cửa, có tiếng bước chân từ xa lại gần, sau đó tiếng gõ cửa vang lên:

"Tiểu Lý, em ngủ chưa?"

"…"

Sau khi vào phòng, Lục Dương nói:

"Anh đã xóa vòng bạn bè rồi.”

“Cái lon bia đó… anh không uống chung lon với cô ấy, anh đã hỏi nhân viên quán xin một cái cốc giấy. Anh đã nói chuyện với Diêu Thiến rồi, cô ấy đến chỉ để ngắm tuyết, giờ tuyết đã ngắm xong, lại sắp đến Tết, thế nên cô ấy về nhà sớm một chút."

Hắn nói một hơi nhiều như vậy, tôi vẫn không có phản ứng gì, chỉ im lặng vuốt ve con thú bông có bộ lông mềm mượt trong tay.

Đó cũng là một trong những món quà mà Lục Dương tặng tôi vào sinh nhật cách đây vài năm.

Lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng: "Anh có thể xóa vòng bạn bè với cô ấy không?"

"Có thể."

Lục Dương đồng ý không chút do dự. Hắn lấy điện thoại ra, trước mặt tôi xóa bạn bè với Diêu Thiến, sau đó lại ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

"Khanh Khanh, đừng giận nữa." Hắn nói: "Anh đã mong chờ ngày được về nhà gặp em từ rất lâu rồi, chỉ cần kiên trì thêm một năm nữa – một năm sau anh sẽ trở lại."

Hắn rất ít khi gọi tôi như vậy, giọng nói lại dịu dàng đến lạ..

Lòng tôi bỗng chốc mềm nhũn.

Cả kỳ nghỉ đông sau đó, tôi gần như quấn lấy Lục Dương. Cảm giác xa cách do khoảng cách địa lý cứ thế dần dần biến mất.

Sau khi khai giảng, vì phải bắt đầu ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, tôi buộc phải giảm bớt tần suất trò chuyện với Lục Dương.

Có nhiều lần, tôi mở video call, sau đó vừa đọc sách làm bài, mỗi khi ngẩng đầu lên là thấy hắn đang chăm chú nhìn tôi.

Tháng 4 là sinh nhật của Lục Dương, tôi đặc biệt xin nghỉ ở trường, bay đến thành phố N để tìm hắn.

Trước khi đi, tôi không hề nói cho Lục Dương biết.

Vì vậy, khi tôi đứng ở cổng trường hắn chuẩn bị cầm điện thoại nhắn tin cho hắn thì lại đυ.ng mặt Lục Dương và Diêu Thiến đang cầm máy ảnh, nói nói cười cười.

Tôi và hắn đều sững người lại.