Chương 5

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: "Nếu anh nói anh không để ý, em có tin không?"

Tôi không biết phải nói gì.

Tin hay không tin hoặc thậm chí buộc hắn cắt đứt quan hệ với Diêu Thiến, thậm chí bất chấp mọi thứ để làm ầm lên cũng chẳng thể nào giải tỏa được những cảm xúc tiêu cực đang dần dâng trào trong lòng tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ cúi đầu: "Thôi bỏ đi."

Thôi bỏ đi.

Tin hay không tin, cũng chẳng sao cả.

Ăn xong, họ ồn ào đặt vài phòng ở nhà nghỉ gần đó, nói tối nay không về, chơi vài ván bài board game rồi ngủ luôn bên ngoài.

Kết quả, khi bắt đầu chơi, bất kể Diêu Thiến cầm lá bài gì, cô ta đều bảo vệ Lục Dương một cách lộ liễu.

Cuối cùng hai người còn lại trong nhóm chơi bài phải chỉ thẳng vào Diêu Thiến chửi mắng:

"Cô biết chơi không vậy? Mẹ kiếp, bảo vệ bạn trai như bảo vệ con trai, muốn yêu đương thì chơi game làm cái gì, đi khách sạn đi!"

Lục Dương siết chặt hàm, giọng nói lạnh lùng:

"Cô ấy không phải bạn gái tôi."

"Á à, thì ra là loại dại trai."

Diêu Thiến bật dậy nói: "Có biết nói không đấy? Anh nói ai là loại dại trai? Bình thường chúng tôi toàn chơi như thế, anh thấy khó chịu à?"

Vừa rồi cô ta đã uống rất nhiều rượu ở quán Lẩu, trong mắt toàn vẻ mờ mịt do men say. Thấy hai người họ ngày càng tức giận, những người còn lại nhanh chóng đứng dậy giải hoà.

Khung cảnh thật hỗn loạn.

Cảm xúc trong lòng tôi cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm, tôi đột nhiên đứng dậy bước đi mà không hề ngoảnh lại.

Lục Dương đuổi theo tôi suốt cả một đường, vừa vào phòng đã lập tức nắm lấy cổ tay tôi giải thích:

“Cô ấy say rồi, đầu óc không tỉnh táo mà thôi.”

"Lục Dương, anh biết không?"

Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Kể từ mấy tháng trước, khi người này lần đầu tiên xuất hiện trước mặt em, anh đã liên tục giải thích, giải thích đủ loại hành vi giữa cô ấy và anh. Cho dù những gì anh nói là đúng, anh đã bao giờ nghĩ tới chưa? Một cách đơn giản hơn để giải quyết đó là trực tiếp ngăn chặn tình trạng này xảy ra?"

Lục Dương nhắm mắt lại: “Vậy Lý Khanh Khanh bởi vì anh yêu em nên không được kết bạn khác giới, đúng không?”

Bạn bè, khác giới.

Tôi lại nhớ trong cuộc gọi video, hắn đã từng bâng quơ nói: “Chỉ là đàn em thôi, một đàn em nữ không quan trọng.”

Trong vô thức, sự cân bằng trong lòng hắn đã bị đảo lộn.

Nhưng rõ ràng chỉ mới hơn hai tháng trôi qua.

Khi tôi bận ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, trong suốt hai tháng không thể ở bên hắn thường xuyên, hắn và Diêu Thiến đã liên lạc riêng với nhau ở những nơi mà tôi không thể nhìn thấy - Thực sự chỉ là "bạn bè" thôi sao?

Khi bị nhầm là một cặp, Diêu Thiến đã phản ứng rất tự nhiên và hào phóng, điều này có nghĩa là chuyện như thế này đã từng xảy ra nhiều lần rồi đúng không?

“Lục Dương.” Tôi nhẹ nhàng nói:

“Em nghĩ chúng ta có thể sẽ không có ngày cưới.”

Hắn dường như bị kí©h thí©ɧ bởi những lời này, ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên chìm xuống.

“Anh sẽ đi tìm cô ấy và nói rõ được chưa?”

Hắn nghiến răng nói từng chữ một: “Bây giờ anh sẽ đi nói rõ với Diêu Thiến, anh sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy, sẽ không nói thêm lời nào với cô ấy nữa, được chứ?"

"Em đã hài lòng chưa, Lý Khanh Khanh?"

Lục Dương đóng sầm cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại mùi rượu thoang thoảng.

Tôi nhớ vừa rồi lúc ăn cơm Lục Dương cũng đã uống rượu.

Vốn dĩ bạn của hắn đang cầm ly rượu muốn cụng ly với tôi, nhưng Lục Dương đã ngăn anh ta lại và nói: "Bạn gái tôi bị bệnh tim, không uống được."

Rõ ràng hắn nhớ tất cả.

Rõ ràng tôi đến đây để tạo cho hắn một bất ngờ.

Tôi cuộn tròn như quả bóng trên giường, thầm khóc trong im lặng.

Tôi không biết mình đã khóc trong bao lâu, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, mãi đến một lúc lâu sau tôi mới chợt tỉnh dậy với cơn choáng váng bất ngờ.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là năm giờ sáng.

Căn phòng trống rỗng, không có Lục Dương.

Đúng rồi, anh ấy đã đi tìm Diêu Thiến.

Sau đó cả đêm không về.

Tôi cảm thấy toàn thân mình run lên một chút, tôi cắn ngón tay mình, ngày càng cắn mạnh hơn trong vô thức.

Mãi đến khi cảm thấy khớp ngón tay nhói đau, tôi mới buông ra, ngồi dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc để ra sân bay.

Khi tôi về đến nhà thì đã là buổi trưa.

Tim tôi đập rất nhanh, thái dương đau nhức, tôi chống tay lên bàn hít một hơi thật sâu, tìm được hai viên thuốc để uống rồi ngã xuống ghế sofa ngủ thϊếp đi.

Cho đến khi tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Tôi mở mắt ra, sau một thoáng thất thần, tôi mới chầm chậm đi ra mở cửa.

Vốn tưởng là cha mẹ mình, nhưng không ngờ người đứng ngoài cửa lại chính là Lục Dương.

Khi tôi tỉnh hẳn, tôi định đóng cửa lại thì bị hắn đặt tay lên cửa, cưỡng ép mở ra.

Tôi còn có thể nhìn thấy Diêu Thiến đi theo sau hắn, nở một nụ cười khıêυ khí©h.

“Tiểu Lý, nghe anh nói đã.” Lục Dương có lẽ đã tỉnh táo, lo lắng nhìn tôi: “Chuyện tối qua không như em nghĩ đâu…”

"Đúng đó đàn chị, tối hôm qua đàn anh đã tới tìm em nói rất quan tâm chị, sợ chị hiểu lầm, cho nên không muốn tiếp xúc với em nữa."

Diêu Thiến bất lực nói: "Thật ra bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi, em biết chị có chút bất an, nhưng mà..."

Thái dương tôi lại bắt đầu nhức nhối, tôi nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói:

"Anh có thể dẫn cô đàn em của anh cút ra khỏi cửa nhà tôi được không?"

"Lục Dương, chúng ta chia tay đi."

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đờ đẫn trong giây lát, như không thể tin được: "Lý Khanh Khanh!"

Diêu Thiến ở đằng sau vẫn còn đang thêm dầu vào lửa: "Chị, chị không được chia tay vì em..."

Tôi hét lớn: "Im đi! Liên quan gì đến cô?!"

Khung cảnh hỗn loạn, Bánh Bao chạy ra ngoài, kêu gừ gừ cảnh cáo, nhảy lên người Diêu Thiến rồi dùng móng cào vào cổ cô ta.

"Á!-"

Cô ta hét lên, Lục Dương chộp lấy Bánh Bao, nó quay lại cắn vào tay Lục Dương, nhưng hắn đã hất nó ra xa một cách thô bạo.

Sau một tiếng động nặng nề vang lên, Bánh Bao trượt từ trên tường xuống, nằm trên mặt đất co giật hai cái rồi bất động.

Giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng, tôi vội chạy tới bế Bánh Bao lên.

Đó là một con mèo lông dài tròn ủm như cục tuyết, nhưng lúc này bộ lông của nó rất lộn xộn, từ trong miệng chảy ra một màu đỏ tươi chói mắt.

Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy như đang ở trong một vùng hoang vu vô tận, âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng gió lạnh thấu xương.

Thật lâu sau, tôi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lục Dương.

Môi hắn run lên, ánh sáng trong mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại: "...Tiểu Lý à."

“Đừng gọi tôi như vậy.” Tôi tựa hồ đã mất hết sức lực: “Tôi thấy ghê tởm, tôi thực sự thấy ghê tởm anh rồi, Lục Dương.”