Chương 6

Tôi đưa Bánh Bao đến bệnh viện.Toàn thân nó cứng đờ, bác sĩ nói rằng hộp sọ nó đã bị nứt, gây xuất huyết não, không thể cứu được.

Thực ra Bánh Bao là con mèo hoang mà tôi và Lục Dương cùng nhau cứu khi còn học cấp hai.

Khi ấy trời mưa to, nó bị kẹt ở miệng cống, chúng tôi đã tìm nhiều cách để nó thoát ra.

Sau này chúng tôi yêu nhau, Lục Dương còn nói: “Ngày cưới của chúng ta, anh sẽ mua cho Bánh Bao một chiếc nơ nhỏ cho nó đeo, để nó đi trước dải hoa hồng.”

Bánh Bao có vẻ thích tôi hơn Lục Dương.

Chỉ cần tôi về đến nhà, nó sẽ chạy tới, cọ vào chân tôi, thậm chí nhảy vào vòng tay tôi, vùi đầu vào ngực tôi và ra vẻ làm nũng.

Cho dù Lục Dương có cầm đồ chơi mèo đi chăng nữa thì nó cũng chưa bao giờ nhiệt tình với hắn như vậy.

Sau tiếng bước chân từ xa đến gần, tôi nghe thấy giọng nói của Lục Dương ở trên đầu: “Tiểu Lý, Bánh Bao…”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt thất thần: "Bánh Bao gì hả Lục Dương? Anh hại chết nó rồi, bây giờ anh còn hỏi làm gì?"

Từ hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn, tôi thấy rõ mình bây giờ trông như thế nào.

Khuôn mặt ngập trong nỗi hận.

Lục Dương tựa như bại trận, quỳ xuống trước mặt tôi, giọng run run:

"Là lỗi của anh... Tiểu Lý, chúng ta hãy cùng cứu một con mèo khác nhé, anh sẽ cùng em cứu một con mèo khác..."

Đang định nói thì ánh mắt tôi chợt dừng lại trên vai hắn.

Ở đó có một vết đỏ tươi.

Cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp cổ tôi, hay nhấn chìm tôi xuống đáy hồ, khiến tôi gần như không thở được.

Cuối cùng sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi còn cười lớn: “Lục Dương, anh không để ý sao? Trên vai anh có dấu hôn đấy." Hắn giơ tay kéo cổ áo che lại bờ vai, vô thức nói: “Không phải do đêm qua đâu –“

Sau đó hắn không nói gì nữa.

Trong hành lang trống trải của bệnh viện thú y, chỉ có tiếng gió lùa.

"Vậy là trước đây hai người đã ngủ với nhau rồi phải không?"

Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi đầy tuyệt vọng.

"Lục Dương, anh thật bẩn, quá bẩn."

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo giống như một cảnh quay trong phim.

Lục Dương im lặng đi theo tôi, tôi cũng không thèm đuổi hắn đi, chỉ im lặng chôn Bánh Bao, đặt một bó hoa cúc và chiếc hộp thức ăn chưa hết trước bia mộ của nó.

Sau khi trở về nhà ba mẹ tôi chặn Lục Dương ngoài cửa.

Vì chúng tôi lớn lên cùng nhau nên họ luôn mỉm cười khi nhìn thấy Lục Dương.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ nổi giận với Lục Dương: "Cậu đã làm cái quái gì vậy? Cậu đã làm cái quái gì với Khanh Khanh vậy?!"

Mẹ thậm chí còn muốn lao tới làm gì đó nhưng ba tôi đã kịp thời ngăn lại.

Ba tôi nhìn Lục Dương, lạnh lùng nói: "Về đi, Khanh Khanh không muốn nhìn thấy anh, tôi cũng không cho phép anh bước vào nhà tôi nữa."

Đêm đó tôi mơ rất nhiều giấc mơ rời rạc.

Tôi mơ thấy năm bảy tuổi mình mới vào tiểu học, tình cờ trở thành bạn cùng lớp với Lục Dương.

Tôi mơ thấy vào ngày sinh nhật thứ mười của mình, sau khi hắn chọc giận tôi, tôi làm mặt lạnh không để ý đến hắn suốt một ngày, Lục Dương đã mua một chiếc bánh hai tầng mang đến cho tôi, hắn cười nói: “Tiểu Lý ơi, Tiểu Lý à, anh không để ý đến ai hết."

Năm mười bốn tuổi, tôi mơ thấy một ngày mưa, tôi và Lục Dương ngồi xổm bên cạnh cống nước, lo lắng nhìn Bánh Bao bên trong.

Tôi mơ thấy vào mùa hè năm tôi mười tám tuổi, tôi và Lục Dương đứng dưới bức tường hoa tử đằng tím và nhận lời tỏ tình như mong đợi.

Tôi nghĩ mình sẽ mặc váy cưới và bước trên lối đi cùng hắn.

Tôi từng nghĩ khoảng cách không thành vấn đề, sự chân thành có thể ngăn cản tất cả.

Tôi cứ ngỡ tình bạn hơn mười năm thuở nhỏ luôn có thể vượt qua sự chia ly tạm thời bốn năm.

Đó là tất cả những gì tôi nghĩ.

Từ bạn bè trở thành người yêu, mười lăm năm trẻ nhất và rực rỡ nhất của cuộc đời tôi đều gắn liền với Lục Dương.

Khi tôi xem lại hầu hết mọi ký ức, hắn đều ở đó, chúng tôi gần như không thể tách rời.

Đêm đó trời mưa rất to, tôi thức dậy với tiếng sấm mùa xuân.

Lấy một chiếc túi từ phòng chứa đồ, tôi bắt đầu đóng gói.

Từ bảy tuổi đến nay, món quà nào Lục Dương tặng, tôi đều đựng trong hai chiếc túi lớn.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong, trời đã sáng.

Tôi xách túi xuống lầu, nhưng lại nhìn thấy Lục Dương ở ngoài cửa nhà.

Người hắn ướt sũng, ướt sũng vì mưa, như thể hắn đã đứng dưới mưa cả đêm.

Khi nhìn thấy tôi, hắn hét lên bằng giọng khàn khàn: "Khanh Khanh… Khanh Khanh, chỉ cần em tha thứ cho anh, chuyện gì anh cũng có thể làm được."

Tôi ném hai túi quà lớn vào thùng rác ngay trước mặt hắn, quay lại vô cảm nhìn hắn: “Vậy anh xuống địa ngục đi.”

"Xuống lòng đất và xin lỗi Bánh Bao đi, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Tôi luôn nghĩ đôi mắt của Lục Dương rất đẹp, chúng màu nâu nhạt, giống như màu hổ phách trong suốt khi được ánh mặt trời chiếu sáng.

Nhưng khi đôi mắt này tràn ngập nỗi hối hận và đau đớn không gì bù đắp được, chúng lại giống như một vũng bùn bẩn thỉu.

"Lục Dương, anh biết không?"

Tôi nói từng chữ một: "Tôi vốn định thay đổi trường mục tiêu để thi tuyển sinh sau đại học, lần này tôi đến thành phố N là để báo tin cho anh."

"Sao anh lại bẩn thỉu thế? Anh không chịu nổi à? Anh và Diêu Thiến mới quen nhau chưa được bao lâu mà đã nóng lòng muốn ngủ với cô ta đến vậy à? Cô ta không phải là đàn em hay sao? Bạn khác giới cơ à?"

"Đừng nói nữa, Tiểu Lý."

Lông mi hắn run lên, nước mắt rơi xuống.

"Chỉ là ngoài ý muốn, sau khi đi học về, có lần câu lạc bộ nhϊếp ảnh đến biệt thự ở ngoại ô để tổ chức teambuilding, cô ấy say rượu chạy đến hỏi anh tại sao lại xóa bạn bè với cô ấy…

“Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có tương lai với cô ấy. Tiểu Lý, anh chỉ nghĩ đến việc cưới em."

"Ừ đúng rồi, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi làʍ t̠ìиɦ với cô ta, anh lại tận hưởng cảm giác hưng phấn của chuyện tình thầm kín này. Không những thế, anh còn không nhịn được khoe khoang trước mặt tôi. Anh biết là tôi thích anh, còn anh thì sao? nghĩ rằng kiểu thích này có thể khiến tôi thành công tha thứ cho anh ư."

Tôi mặt không biểu cảm nhìn hắn: “Lục Dương, chúng ta quen nhau được mười lăm năm, chính xác là mười lăm năm.”

"Ba năm quan hệ của chúng ta vừa qua là ba năm hạnh phúc nhất đối với tôi. Dù chúng ta gặp nhau chưa đến một phần tư thời gian trong một năm, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng rồi chúng ta sẽ được ở bên nhau trong nhiều thập kỷ tới, chúng ta sẽ bên nhau mỗi ngày. Tôi cảm thấy như mình đang tiến một bước gần hơn đến tương lai tuyệt vời đó.”

“Nhưng anh lại không nghĩ vậy.”

"Diêu Thiến uống rượu, anh cũng uống rượu ư? Mới xa nhau ba năm, anh đã không chịu nổi cô đơn, trong khi tương lai lại rất dài, hôn nhân thì tầm thường, biết đâu sau này lại có thêm vô số Diêu Thiến thì sao?"

Hắn nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng: “Nhưng anh chắc chắn anh chỉ yêu em, Tiểu Lý.”

"Có lẽ vậy, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy anh, thậm chí tôi còn không thể nhịn được mà muốn——"

Tôi giơ tay tát hắn một cái thật mạnh: “Mong anh cút khỏi tôi xa một chút.”

"Đừng quấy rối tôi nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."

“Hoặc có thể tôi sẽ gϊếŧ anh, rồi đồng quy vu tận cùng anh.”