Chương 7

Xóa dấu vết của Lục Dương khỏi cuộc đời tôi không phải là chuyện dễ dàng.Sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà, tôi trở lại trường.

Bạn cùng phòng nhìn thấy tôi thì giật mình.

"Sao mặt mày xanh xao thế?" Cô ấy lo lắng đưa tay ra sờ trán tôi: "Tiểu Lý, cậu bị ốm à?"

Tôi chầm chậm lắc đầu, ôm lấy eo cô ấy, khẽ nói: "Có một số chuyện xảy ra, nhưng giờ tớ không nói cho cậu được."

Cô ấy xoa đầu tôi an ủi: "Không sao, khi nào muốn nói thì nói với tớ."

Tối hôm đó, cô ấy đi ăn cơm ở căng tin, cũng mua cho tôi một phần.

Tôi mở túi ra, bỗng nghe thấy giọng nói do dự của cô ấy:

"Tiểu Lý, tớ về thì thấy bạn trai cậu đứng dưới ký túc xá."

"Hai đứa... Cãi nhau à?"

Tay tôi khựng lại trên chiếc đũa, tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Tớ chia tay rồi."

Cô ấy "à" một tiếng, im lặng hai giây rồi nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Bất kể là bạn cùng phòng hay bạn học trên lớp, ai thân thiết với tôi một chút đều biết tôi có bạn trai, là người cùng lớn lên với tôi.

Nhắc đến chuyện này, họ thậm chí còn tỏ ra hâm mộ: "Thế chẳng phải từ đầu đến cuối, hai đứa chỉ có nhau thôi sao?"

Lúc đó tôi vừa ngượng ngùng lại vừa kiêu hãnh, cong môi đáp: "Ừ."

Từ bản thân suy luận, trước đây tôi hoàn toàn tin tưởng rằng Lục Dương cũng như tôi, không có ý nghĩ nào khác.

Thật nực cười.

Trong danh sách yêu thích của phần mềm mua sắm, tôi đã lưu rất nhiều liên kết về váy cưới và vest, còn có cả các món đồ trang trí cho đám cưới.

Tôi luôn nghĩ rằng, tuy còn rất lâu nữa mới đến ngày đó, nhưng đồ đạc nhiều lại lặt vặt, tự mình lựa chọn từng chút một cũng tốt.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường ký túc xá, xóa từng cái, từng cái một trong tám trăm món đồ trong danh sách yêu thích.

Lúc xóa tôi không rơi nước mắt, chỉ là không ngừng hồi tưởng.

Ba năm này, cũng không phải là không có người tỏ tình với tôi.

Chỉ là khi họ vừa mở lời, tôi đã từ chối.

Hầu hết mọi người đều rất lịch sự, chào tạm biệt rồi rời đi.

Chỉ có một vận động viên thể thao, liên tục tặng hoa tặng quà cho tôi, còn chặn tôi ở thư viện và dưới ký túc xá, nhất quyết muốn tôi thử yêu anh ta.

Cuối cùng anh ta thẹn quá hoá giận:

"Cậu tưởng bạn trai cậu không có ý nghĩ khác à? Đàn ông hiểu đàn ông nhất, ba năm, biết đâu nó đã lén lút ăn vụng bao nhiêu lần rồi!"

Nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng Lục Dương, vì vậy chỉ cười nhạt:

"Nếu suy đoán như vậy có thể khiến tâm trạng của anh dễ chịu hơn, tôi đây cũng không ngại."

Tôi tin tưởng hắn đến vậy.

Tại sao tôi lại tin tưởng hắn đến vậy?

Sáng hôm sau, tôi và bạn cùng phòng đi học, sương mù buổi sáng chưa tan, Lục Dương đã đứng dưới gốc cây.

Tôi tưởng hắn sẽ đi đến, sẽ nói gì đó với tôi.

Nhưng hắn không hề cử động, chỉ đứng yên tại chỗ cẩn thận nhìn tôi.

Nửa tháng sau, mọi chuyện vẫn như vậy.

Hắn dường như không quay lại học, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác.

Bạn cùng phòng dường như đã hiểu ra điều gì đó, mỗi lần gặp phải hắn, cô ấy đều rất cẩn thận che chở tôi sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Dương.

Có một ngày tụ tập ở ký túc xá, cô ấy say rượu, trên đường về thấy Lục Dương vẫn đợi ở đó, bèn chỉ vào hắn mà mắng:

"Anh làm chuyện có lỗi với Tiểu Lý mà không hề do dự? Giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, anh hối hận cái gì, lại giả vờ làʍ t̠ìиɦ thánh à? Khốn nạn!"

Lục Dương im lặng nhìn cô ấy.

Vài ngày sau, trường tổ chức kiểm tra thể lực chạy 800 mét.

Tôi bị bệnh tim khi còn nhỏ, nhưng sau một thời gian dài uống thuốc, tôi gần như đã trở thành người bình thường.

Tôi chạy rất chậm, không biết có phải vì gần đây tôi bị ưu sầu nên ảnh hưởng đến sức khỏe hay không, chạy xong tôi ôm đầu gối thở hổn hển, đột nhiên tầm nhìn tối sầm, ngã quỵ xuống.

Trong lúc mơ màng, có người bế tôi lên, rồi chạy chậm suốt một đường.

Mùi hương trên cơ thể hắn từng có vẻ quen thuộc, nhưng bây giờ lại xa lạ.

Cuối cùng, tôi mở mắt ra trên giường bệnh trong bệnh viện của trường, nhìn thấy bạn cùng phòng với vẻ mặt lo lắng và Lục Dương đang đứng cách đó không xa.

Tôi lập tức hiểu ra người đưa tôi đến bệnh viện là ai.

Im lặng một lúc, tôi nói với bạn cùng phòng: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với anh ta vài câu.”

Cô ấy nhìn tôi lo lắng.

Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”

Sau khi cô ấy rời đi, Lục Dương tiến lên một bước, nhìn tôi: "Tiểu Lý."

Tôi bất ngờ chộp lấy cốc nước trên bàn cạnh giường rồi ném mạnh vào người hắn.

Hắn không né tránh, để mảnh kính đập vào trán rồi rơi xuống mặt đất vỡ vụn, máu chảy từng giọt.

"Có đau không?" Tôi nhìn hắn, thậm chí còn mỉm cười: "Anh đang làm gì vậy? Anh nghĩ tôi nên biết ơn anh hay anh muốn tôi tha thứ cho anh?"

Lục Dương giơ tay lau trán, nhìn thấy máu, hắn cũng không cau mày.

"Đừng tới tìm tôi nữa, nếu không phải vì cha mẹ anh, tôi đã báo cảnh sát rồi."

Hắn nhìn tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe, một lúc lâu sau, hắn mới thốt ra một giọng nói mơ hồ như sương mù dày đặc từ trong cổ họng:

"Chúng ta không còn tương lai nữa sao, Tiểu Lý?"

"Tại sao anh chỉ nghĩ đến tương lai mà anh và tôi có thể có sau khi mọi thứ đều đã không thể thay đổi được nữa?"

Tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, tôi để mình nhìn hắn một cách bình tĩnh nhất có thể:

"Lục Dương, trước đây tôi rất thích anh. Tôi đã để rất nhiều nhẫn, quần áo, vòng hoa và đồ lưu niệm cho đám cưới của chúng ta vào những thứ anh yêu thích. Tôi toàn tâm toàn ý bước đi trên con đường của chúng ta, không có cảnh sắc dọc đường nào có thể hấp dẫn tôi."

"Nhưng anh lại bị thu hút, anh dừng lại, anh ở lại, vì một... Ả thối nát như vậy."

Tôi nói tiếp, muốn trút hết nỗi đau mà tôi đã chịu trong những ngày đó lên hắn:

“Tôi đã nghĩ chuyện đó sẽ để đến đêm tân hôn. Có thể cả hai chúng ta sẽ ngại ngùng và anh phải là người dẫn dắt tôi. Chúng ta cũng sẽ có một đứa con, tôi hy vọng đó sẽ là một đứa con gái, nó sẽ lớn lên và sau đó anh có thể dạy con chơi bóng rổ. Vào những đêm tôi nhớ anh rất nhiều vì không thể gặp anh. Còn anh, anh lại đang ở trên giường của Diêu Thiến.”

Hắn che mặt đau đớn, như thể bị thứ gì đó đánh trúng: "Làm ơn, Tiểu Lý."

Tôi nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng:

"Thật ra, Diêu Thiến đã kết bạn với tôi vài ngày trước. Cô ta đã gửi cho tôi tất cả các bản ghi trò chuyện mà anh đã xóa, còn có ảnh của anh và ảnh cô ấy trong thẻ nhớ máy ảnh của cô ta."

Đôi mắt hắn giống như đống hỗn độn còn sót lại sau một cơn sóng thần ập đến, xám xịt, lộn xộn và vô hồn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Dương khóc buồn như vậy.

Cảm xúc tiếc nuối, tuyệt vọng giống như những quả bóng bay được thổi phồng hết mức, gần như lấp đầy toàn bộ con người hắn.

Tiếng kêu khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn giống như tiếng gầm của một con thú bị sập bẫy.

Hắn cũng đã từng rơi nước mắt trước mặt tôi, chỉ một lần.

Đó là vào năm thứ hai trung học, hắn bị thương gãy xương trên sân, tôi hoảng sợ chạy tới, thấy mắt hắn đỏ hoe nhưng hắn vẫn nghiến răng không chịu phát ra tiếng động.

Tôi đau khổ đến mức bật khóc, khóc thảm thiết đến mức cuối cùng phải nhờ Lục Dương an ủi.

Nhưng đó đã là quá khứ.

Quá khứ mà chúng ta không bao giờ có thể quay trở lại.

Bây giờ nhìn thấy hắn khóc, tôi chẳng cảm thấy gì cả, chỉ cảm thấy chán nản.

"Đi đi, Lục Dương, đừng làm phiền tôi nữa."

"Tương lai của tôi còn rất dài, tôi cũng sẽ kết hôn và sinh con, nhưng những điều này không liên quan gì đến anh."