Chương 14:

“Ô ô…… A!”

Lạc Tinh nháy mắt hỏng mất, một đạo nướ© ŧıểυ màu vàng phun ra, vừa nhanh vừa gấp cấp, tưới ở trên người Từ Cảnh Hành cũng tưới trên giường. Cùng lúc đó, l*и nhỏ còn bị Từ Cảnh Hành cắm cũng phun ra một dòng da^ʍ lớn, toàn bộ ùa vào trong cổ họng hắn.

Từ Cảnh Hành cảm giác trên người một mảnh ướt nóng, từng dòng từng dòng, từ trên áo sơmi hắn thầm thấu vào da thịt, lại chảy xuống chút nữa.

Trong không khí đều là hương vị dâʍ đãиɠ, hắn chậm rãi nuốt xuống dâʍ ŧᏂủy̠, ngẩng đầu.

Lạc Tinh cả người hỏng mất, khóc ra tới, vừa khóc vừa mắng ——

“Từ Cảnh Hành mẹ cậu hỗn đản! Ô tôi thao mẹ cậu! Vương bát đản! Tử biếи ŧɦái! Tôi mẹ nó đều nói tôi muốn tiểu, cậu mẹ nó ô ô……”

Từ Cảnh Hành nhìn cậu khóc thành như vậy, cơ hồ sắp khóc thành người nước. Hắn ôm Lạc Tinh vừa thân vừa hống, giải thích: “Tôi thật là không biết cậu muốn tiểu.”

“Tôi mẹ nó đều nói tôi muốn đi vệ sinh…… Ô nhưng cậu vẫn không nghe, ô tôi muốn tiểu…… Cậu cũng không buông tôi ra, ô ô cậu chính là không ngừng…… Cậu chính là muốn tôi xấu mặt.”

“Thật không có.” Từ Cảnh Hành vừa thân vừa ôm: “Tôi cho rằng cậu là muốn triều xuy, không phải cố ý không buông cậu ra, cũng không có muốn nhìn cậu xấu mặt.”

Lạc Tinh cơ hồ ở trong lòng ngực hắn khóc đến run rẩy, nước mắt toàn sái vào cổ hắn, vừa ướt vừa nóng, nóng đến tâm hắn đều đau.

Từ Cảnh Hành nâng mặt cậu, hôn lên nước mắt rớt trên mặt cậu. Vuốt cái ót cậu xoa xoa, khinh thanh tế ngữ: “Đừng khóc bảo bối.”

“Ai mẹ nó là bảo bối của cậu!”

“Được, không phải.” Từ Cảnh Hành dán dán mặt cậu, ôn thanh nói: “Nướ© ŧıểυ ở trên người tôi mà thôi, lại không có gì ghê gớm, tôi cũng sẽ không cười cậu.”

Lạc Tinh gương mặt cơ hồ đỏ bừng: “Cậu còn dám nói!”

Từ Cảnh Hành: “Vậy tôi liền tiểu trở về?”

“Cậudám!”

Nếu là Từ Cảnh Hành dám tiểu trên người mình, mình tuyệt đối sẽ gϊếŧ Từ Cảnh Hành!

Từ Cảnh Hành cười khẽ thanh, ôm cậu nói: “Không có trải qua cậu cho phép, tôi cũng sẽ không tiểu lên người của cậu. Bất quá cậu tiểu ra trên người tôi, tôi rất thích, liền tính cậu tiểu mặt tôi, tôi cũng đều cao hứng.”

//🤨//

Lạc Tinh: “!”

“Cậu biếи ŧɦái quá đi!”

Từ Cảnh Hành khẽ cười hạ. Hắn hỏi: “Còn muốn tiểu sao?”

Lạc Tinh tức khắc đôi mắt trừng lớn, cho rằng hắn muốn cưỡng bách cậu tè ra.

Từ Cảnh Hành ngón tay bắn vài cái lên dươиɠ ѵậŧ nửa thân dưới còn nhỏ nước của cậu, nói: “Tôi ôm ngươi đi vệ sinh.”

“Tôi, tôi tự chính mình đi.”

Từ Cảnh Hành cong môi: “Cậu xác định?”

Lạc Tinh cầm lấy tiểu mà thôi, lại không phải đứa trẻ ba mà muốn ôm, giãy giụa đứng lên, xuống giường thiếu chút nữa một đầu đập xuống đất, chợt bên hông cậu căng thẳng, một lần nữa về tới lòng ngực Từ Cảnh Hành

Từ Cảnh Hành vững vàng mà đem cậu ôm vào nhà vệ sinh.

Giống như là xi tiểu. Lạc Tinh đầu óc một hôn, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.

Muốn cậu làm trò như vậy đi tiểu trước mặt Từ Cảnh Hành, còn không bằng làm cậu đi tìm chết!

Lạc Tinh cắn răng nói: “Buông tôi ra, tôi tự mình tiểu.”

Từ Cảnh Hành nhìn cậu bộ dáng biệt nữu , nhướng mày, buông lỏng tay ra.

Lạc Tinh cả người vừa mềm vừa nhẹ, thân thể như là vừa mới đẻ ra. Vừa rơi xuống đất, hai cái đùi liền run lên, cậu không thể không dùng đôi tay chống két nước, đối với bồn cầu tiểu.

Từ Cảnh Hành dường như đêm qua điên rồi, quỷ mới biết hắn làm nhiều ít lần.

Mẹ nó, Lạc Tinh ở trong lòng mắng. Cậu liền một bàn tay đều chống không ra.

“Muốn tôi giúp cậu sao?”

“Cậu lăn một bên đi!” Lạc Tinh nghiến răng: “Cậu xem tôi tiểu không ra.”

Từ Cảnh Hành cười khẽ thanh, nhìn Lạc Tinh nói: “Tôi giúp đỡ cậu đi, cậu đối không chuẩn tiểu không ra đi.”

Nói xong cánh tay khớp xương rõ ràng liền bao phủ lên, đỡ dươиɠ ѵậŧ nhắm ngay bồn cầu.

Tí tách tí tách tiếng nước thực mau liền vang lên, ở nhà vệ sinh nhỏ hẹp có vẻ phá lệ rõ ràng.

Từ Cảnh Hành dùng ngón tay giúp cậu xoa xoa, Lạc Tinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trợn tròn đôi mắt: “Cậu bệnh tâm thần à!”

Từ Cảnh Hành rửa tay, dùng khăn giấy lau khô.

Nhẹ nhàng mà xoa tóc của cậu, nói: “Tôi ôm ngươi đi thượng dược.”

Lạc Tinh đầu óc ong ong, chỉ có một câu ——

Từ Cảnh Hành dùng tay chạm qua nướ© ŧıểυ, sờ soạng đầu của hắn……

Cứu mạng……

Cậu trước muốn băm rớt tay Từ Cảnh Hành tay, hay vẫn là cạo trọc đầu.

“Nghĩ cái gì đâu?”

“Cậu như thế nào biết tôi tiểu không ra là bởi vì đối không chuẩn sao?”

Mẹ Lạc Tinh có thói ở sạch, ngày thường cậu cùng ba nếu là dám làm dơ bồn cầu , liền sẽ bị nhéo lỗ tai lải nhải một vạn câu, còn muốn đi nghe đức kinh một trăm lần. Cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu liền dưỡng thành cái thói quen như vậy, tiểu bồn cầu chưa bao giờ dám tè ra xa một chút, đối không chuẩn cũng tiểu không ra.

Nhưng Từ Cảnh Hành làm sao mà biết được?

Đối với nghi hoặc của cậu, Từ Cảnh Hành cười xoa xoa đầu của cậu, nói: “Tôi so với nghĩ càng hiểu biết cậu nhiều hơn.”

Hắn nhìn nhìn bản thuốc, đem Lạc Tinh đặt ở trên giường, kéo hai chân cậu ra.

Lạc Tinh: “!”

Thanh âm tăng lớn: “Cậu muốn làm gì!”

Từ Cảnh Hành nhìn cậu vẻ mặt cảnh giác, bộ dáng đều tùy thời chuẩn bị chạy trốn, dẩu môi: “Lấy thể lực hiện tại của cậu, tôi thật muốn làm gì, cậu thoát được sao?”

Không đợi Lạc Tinh phát hỏa, hắn giơ giơ thuốc trong tay lên: “Phía dưới lỗ nhỏ của cậu quá sưng lên, không xoa thuốc, một đoạn này thời gian đều không tốt lên được.”

Nói chưa dứt lời, vừa nói xong đúng là đau đến không chịu được, sưng đến hai chân đều cũng nhấc không lên, hợp lại chân liền cọ xát khiến nó nóng lên. Càng muốn chết hơn chính là, chỉ có đau còn có thể chịu đựng, cố tình còn ma đến sướиɠ lên.

Từ Cảnh Hành đem hai chân câj tách ra đặt tại trên đùi hắn, ngón tay dính thuốc hướng đưa đến giữa hai chân cậu.

Một bên xoa thuốc một bên nói: “Âm đế bị chơi quá sưng lên, tiêu sưng không được nói, cậu vừa đi lộ liền sẽ ma, âm đế bị quần càng ma càng lớn, biến thành một viên cây đậu da^ʍ, đi một bước liền ma một chút, nước da^ʍ chảy ướt quần, đâu cũng đều đi đâu không được ——”

“Từ Cảnh Hành!”

Lạc Tinh bị hắn nói đến đầu óc thẳng nóng lên, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhưng phía dưới dường như phảng phất thực sự có cảm giác, chảy ra từng luồng nước dân.

“Được, tôi không nói.”

Từ Cảnh Hành xoa xong bên ngoài, dùng ngón tay nắn vuốt nước da^ʍ ướt dính dính, nhẹ nhàng ngửi.

Lạc Tinh bị hắn tức giận đến thiếu chút nữa đấm qua, cắn răng nói: “Cậu xoa thuốc xong chưa a?”

“Còn bên trong.”

Từ Cảnh Hành ngón tay theo dịch da^ʍ đi vào.

“Tê……”

Lạc Tinh khẩn trương mà kẹp, thiếu chút nữa đem ngón tay hắn ăn vào hết.

Từ Cảnh Hành đè nặng tọc ra thọc vào không muốn quan tâm đến du͙© vọиɠ, nói giọng khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Ngón tay hắn hoàn toàn đi vào, tìm được địa phương, xoa xoa.

“Ngô…… A.”

Từ Cảnh Hành bị cậu kêu đến thiếu chút nữa ấn lên, thầm hô một hơi. Đối với mềm thịt nhẹ nhàng chút, lại đối với Lạc Tinh nói: “Đừng kêu như vậy.”

Lạc Tinh: “Thật không phải tôi muốn kêu, thuốc này…… Tê…… Quá lạnh.”

Từ Cảnh Hành bị cậu kêu đến da đầu phát khẩn, phía dưới cái miệng nhỏ vừa ướt vừa mềm , lại còn gắt gao cắn hắn, mị thịt dường như cùng hấp thụ , gắt gao quấn quanh hắn, Từ Cảnh Hành từ đầu đến xương đều đã tê rần.

Hắn nhanh chóng mà bôi xong vài cái, rút ra.

L*и nhỏ ướt tát trơn trượt hở ra vài cái, rất nhanh súc thành một cái lổ nhỏ.

Từ Cảnh Hành phun ra một hơi, trên trán là đều là mồ hôi , sau lưng cũng ướt một mảnh.

Xoa một chút thuốc, làm cho băn một thân đều là mồ hôi.