Chương 15: mũi chân nâng cằm / hình xăm dấu rang.

Xoa thuốc xong, Từ Cảnh Hành tắm rửa sau lại ôm cậu đi ăn cơm.

Lạc Tinh thật sự đói đến mức ngực dán sau lưng, vốn dĩ buổi tối đã bị lăn lộn đến quá sức, buổi sáng còn thêm việc đó, cậu thiếu chút nữa là xong đời luôn rồi.

Cầm lấy đôi đũa gắp một khối sườn heo chua ngọt.

Đôi mắt cậu tức khắc trợn to, vừa mềm vừa ngọt, nhìn chằm chằm Từ Cảnh Hành. Cho đến khi nhai xong, mi mới giãn ra, đánh giá ——

“Ăn còn khá là được.”

Âm cuối đều hơi giơ lên, hiển nhiên là vừa lòng cực kỳ.

Từ Cảnh Hành khóe miệng cong cong, gắp một khối thịt thăn kho tàu cho cậu: “Nếm thử.”

Lạc Tinh lại cắn một ngụm, thịt tươi mới, mặt mày ngăn không được nhướng lên: “Không tồi.”

Từ Cảnh Hành lại gắp cho cậu tôm xào đã bóc vỏ, hạt dẻ hầm gà, củ mài xào mộc nhĩ…… Lạc Tinh mặt mày càng ngày càng dương, liên tục gật đầu: “Đều ăn ngon!”

Từ Cảnh Hành bật cười, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

Lạc Tinh nuốt xong cơm, nhìn hắn hồ nghi nói: “Đồ ăn này…… sẽ không phải đều là cậu làm đi?”

Từ Cảnh Hành nhìn mỹ nhân kia.

Lạc Tinh trầm mặc một lát, mới nói: “Tôi nói cậu như thế nào lại đi ra ngoài lâu như vậy, còn tưởng rằng cậu là cố ý muốn tôi đói chết để kế thừa tác nghiệp tôi mừa với viết xong.”

Từ Cảnh Hành cong môi nhìn cậu: “Cậu còn sẽ làm bài tập?”

Lạc Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tôi có rất là nhiều chuyện để làm, không chỉ có sẽ làm bài tập, còn có thể đánh đến cậu kêu cha gọi mẹ, có tin hay không?”

Từ Cảnh Hành lấy cho cậu thêm một chén đồ ăn: “Tin.”

Lạc Tinh: “Ngữ khí cậu có thể giả một chút nữa không.”

Nếu không phải cậu hiện tại thật không sức lực, tuyệt đối sẽ cho tên gia hỏa này đẹp mặt!

Sau khi cậu ăn uống no đủ, nhìn Từ Cảnh Hành quen thuộc mà thu thập chén đũa, hơi hơi nhướng mày.

Lớn lên đẹp, lại nấu cơm ăn ngon, xác thật có vài phần vợ hiền dâu thảo.

Lạc Tinh không khỏi cảm thán, Từ Cảnh Hành nếu là nữ sinh vậy thì tốt rồi. Mình cùng hắn là thanh mai trúc mã, gần quan được ban lộc, thế nào Từ Cảnh Hành cũng đều sẽ là người của mình.

Từ Cảnh Hành nhìn qua, cậu đột nhiên cả kinh, trong đầu mình đang suy nghĩ lung tung rối loạn gì vậy?

Di động không ngừng hiện lên tin tức, Lạc Tinh nhìn nhìn liền nhịn được chậc một tiếng.

“Đang xem cái gì?” Từ Cảnh Hành hỏi.

Lạc Tinh đẩy điện thoại đẩy qua, cười nhạo nói: “Chính cậu nhìn đi.”

Từ Cảnh Hành một bên nhìn Lạc Tinh một bên âm dương quái khí nói: “Ôn nhuận như ngọc, ôn tồn lễ độ, tôi khi dễ cậu?”

Lạc Tinh lấy đầu ngón tay nâng cằm hắn, kiều chân bắt chéo, đoan trang nói: “Rốt cuộc ai khi dễ ai nha?”

“Bọn họ nói bậy.” Từ Cảnh Hành buông di động, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn Lạc Tinh, nói ——

“Cậu nếu muốn khi dễ tôi, cũng có thể. Lạc Tinh”

Hắn ngồi quỳ ở trên thảm lông, chế trụ cổ chân Lạc Tinh, đem chân cậu nhẹ nhàng ấn ở gần vai hắn.

Lạc Tinh cả kinh, vừa định rút về chân đã bị Từ Cảnh Hành đè lại, ổn định lại vững chắc mà làm chân cậu đạp lên trên vai hắn.

Từ Cảnh Hành bả vai rất có lực, lại rất gầy, xương bả vai nhô lên, cơ hồ làm chân Lạc Tinh cảm nhận xúc cảm rõ rang khi đặt chân lên vai hăn. Lạc Tinh ánh mắt không tự chủ được mà dời xuống, người này sao lớn lên xinh đẹp như vậy, hõm vai như con bướm , sơ mi trắng nút thắt muốn vừa kín vừa hở, lộ ra một tảng lớn ngực.

Cậu thật nhanh dời đi ánh mắt, nếu lại nhìn xuống đi cậu thật không lo bị cám dỗ.

Lạc Tinh hít sâu một hơi, nói: “Buông ra.”

Từ Cảnh Hành một đôi mắt mỹ nhân nhìn cậu, ngữ điệu nhẹ nhàng, tựa như là mê hoặc: “Không phải nói muốn khi dễ tôi sao?”

Lạc Tinh phanh một tiếng đầu óc giống pháo hoa nổ tung, ngón chân cậu đặt ở trên hầu kết Từ Cảnh Hành, mỗi khi nói một chữ trên dưới hoạt động, cọ đến cậu cực ngứa, rất nhanh liền ngứa đến đáy lòng. Phảng phất cá móc câu, càng kéo càng chặt.

Từ Cảnh Hành liền kém không đối cậu nói, mau tới đi, mau tới khi dễ tôi đi.

Đầu óc cậu pháo hoa còn không có nổ xong, liền thấy Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm trên mu bàn chân có nốt ruồi đỏ, cúi đầu.