Chương 16: khıêυ khí©h

Lạc Tinh sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thực chất cũng không khác biệt lắm, cậu theo bản dùng sức nâng chân lên, một chân đá vào trên vai hắn. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Từ Cảnh Hành bị đẩy ngã trên mặt đất, nút thắt áo sơmi bung ra hơn một nữa, rơi rụng trên thảm lông thuần trắng. Mỹ nhân lộ ra một bên vai đẹp muốn mệnh. Nhưng mỹ nhân này còn ngưỡng thân mình nhìn cậu cười cười, cười vừa đẹp vừa da^ʍ, câu Lạc Tinh đến toàn thân tê dại.

Hắn nói: “Đúng vậy, cứ như vậy, khi dễ tôi.”

Cũng không biết là huyết khí nổi lên hay vẫn tư tâm bị quấy phá, Lạc Tinh thế nhưng thật sự dùng mũi chân nâng nâng cằm hắn, thanh âm giống như hạt cát ——

“Cậu biết hiện tại cậu như vậy giống cái gì sao? Giống như là cô nương thanh lâu ở thời cổ đại vậy không bị người chơi không chịu được, còn muốn dâʍ đãиɠ đi câu dẫn người.”

“Nữ tử thanh lâu cũng hẳn là cực đẹp,” Từ Cảnh Hành cong môi xem hắn: “Tôi đẹp sao?”

Lạc Tinh đầu óc pháo hoa còn chưa nổ xong, chỉ biết người này……

Thật da^ʍ!

Rất là thiết thu thập!

Cậu đầu óc nóng lên, hô hấp cũng không ngừng tăng cao.

Cằm tinh xảo, môi ửng đỏ…… Còn có dấu cắn trên cổ.

Lạc Tinh dùng mu bàn chân trắng nõn dán lên cằm hắn, thoáng dùng sức, ấn lên dấu răng kia.

Dấu răng rõ ràng nên mất, lại làm màu đỏ trên có vẻ phá lệ rõ ràng, khắc sâu đến như thấm vào dấu cắn, thêm không ít dục sắc cùng da^ʍ mĩ.

Lạc Tinh thoáng thu hồi lý trí: “Đây là hình xăm?”

Từ Cảnh Hành thản nhiên nói: “Ân.”

Lạc Tinh trong đầu cũng không có dâʍ ɭσạи toàn, chỉ cảm thấy quái dị, trong lòng cực kỳ quái dị.

Cậu hỏi: “Vì cái gì?”

“Cái gì là cái gì?”

Nhìn cái dấu răng kia, hiện tại Lạc Tinh cả người đều không thoải mái, cậu nhíu mày lặp lại: “Vì cái gì dấu răng?”

Từ Cảnh Hành nhìn cậu thật lâu, càng nhìn Lạc Tinh lại càng không thoải mái, cả người đều cảm giác như là kiến bò trên chảo nóng, có chút táo bạo bất an.

Cậu vừa định rút chân về, Từ Cảnh Hành tay thủ sẵn ở chân cậu, đem người kéo xuống, đặt ở sườn eo .

“Đẹp,” hơi thở hai người gần nhau, Từ Cảnh Hành lớn tiếng nói: “Đẹp mà thôi. Giống như là cậu cảm thấy tôi cực đẹp, giống như cái loại cậu một lần một lần bị tôi mê hoặc”

Lạc Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng hết chỗ nói rồi ——

“Da mặt của cậu cũng thật dày, tôi cũng không cảm thấy cậu rất đẹp”.

Từ Cảnh Hành dán dán lại gương mặt cậu, chậm rãi nói: “Cậu lúc trước suy nghĩ cái gì? Có phải hay không muốn đem toi ấn ngã xuống đất, lộng hư tôi? Dùng chân dẫm hầu kết, xương quai xanh, ngực, eo bụng của tôi sao “

Hắn nghe tiếng hít thở trầm trọng, cọ cọ gương mặt Lạc Tinh, ở bên sườn mặt cậu in xuống một cái hôn ẩm ướt, hai tai cậu trộm đỏ.

Thanh âm có chút hàm hồ cùng mê hoặc: “Xuống chút nữa……”

“Đừng…… Đừng nói nữa!” Lạc Tinh thở hổn hển một hơi, dùng sức đem hắn đẩy ra, mặt hoàn toàn đỏ.

Từ Cảnh Hành chậm rãi cười: “Lạc Tinh, cậu muốn, tôi đều có thể biết hết.”