Chương 17: Bị hôn đến hít thở không thông.

Lạc Tinh tức khắc giận dữ, nói đến giống như hắn thực hiểu biết chính mình, cậu nhìn Từ Cảnh Hành lạnh nói: “Vậy cậu nói thử xem hiện tại tôi muốn cái gì?”

Từ Cảnh Hành đứng dậy dìu cậu, Lạc Tinh một phen đánh bay tay hắn, phát ra thanh âm thanh thúy.

Cũng không biết từ đâu ra hỏa khí: “Tránh ra, tôi có thể tự đi.”

Lạc Tinh chậm rãi đứng lên, cứng đờ vừa đi được một bước, hai chân dài thẳng run lên, bóng dáng vừa đáng thương lại quật cường.

Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm cậu vài giây, nhanh chóng đuổi theo đi, khom lưng, đem người ngang bế lên.

“Từ Cảnh Hành!”

Lạc Tinh bị nhấc lên không, thiếu chút nữa bị hù chết, cả người hoảng loạn, vừa động là mắng: “Cậu mẹ nó có bệnh tâm thần đi!”

Vóc người Lạc Tinh cao, đặc biệt là hai cái chân, vừa dài vừa thẳng. Hiện tại bị ôm theo tư thế công chúa, hai chân ở trên cánh tay Từ Cảnh Hành đung đưa lung tung, lăn lộn qua lại.

Từ Cảnh Hành cánh tay thoáng dùng sức, đem cậu hướng trong nâng nâng.

Từ Cảnh Hành đạm thanh nói: “Đừng nhúc nhích, nếu cậu không sợ bị ngã xuống.”

“Tôi mẹ nó, động thì làm sao vậy? Có thể ngã chết lão tử sao?”

Càng nói Lạc Tinh càng giãy giụa hăng hái hơn, cậu đời này nếu bị ôm, như vậy trước mặt Từ Cảnh Hành đều bị xuống thể diện rồi!

Ai mẹ nó một cái người trưởng thành 1 mét 8 lại bị người công chúa ôm!

Từ Cảnh Hành sắc mặt càng ngày càng đen, cậu lạnh giọng nói: “Lạc Tinh, cậu không thể an phận một chút sao?”

“Cậu mẹ nó —— thao!”

Thân thể của cậu nháy mắt cứng đờ, cả người liền bất động. Ngay sau đó cắn răng bạo nộ nói ——

“Cậu mẹ nó trong đầu từng ngày đều suy nghĩ cái đồ vật dơ bẩn gì vậy?”

Con mẹ nó, Từ Cảnh Hành lại cứng.

Cái ngoạn ý còn thẳng tắp, mà cứng lêи đỉиɦ ở trên eo mình, vừa thô vừa nóng.

Lạc Tinh mặt đều đen.

“Cậu.” Từ Cảnh Hành trắng ra nói.

Lạc Tinh mặt càng đen: “Cậu mẹ nó bẻ cong lời nói mắng tôi đâu!”

“……”

Từ Cảnh Hành buông lỏng tay, đem cậu đẩy ngã ở trên giường, xoay người lạnh nhạt mà mặc tạp dề.

Lạc Tinh bị rơi đến đầu váng mắt hoa, vừa định mắng vài câu, liền thấy bộ dáng Từ Cảnh Hành mặc tạp dề.

Màu hồng phấn, đồ án vẫn là con thỏ.

Lạc Tinh đột nhiên không biết tìm lời gì nói: “Từ Cảnh Hành, cậu mặc tạp dề còn khá xinh đẹp.”

“Tôi không mặc càng đẹp mắt.”

Từ Cảnh Hành chậm rãi xoay người, hạ khóe môi cười: “Nếu cậu nói thích, tôi lần sau sẽ không mặc quần áo bên trong, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tạp dề cho cậu xem.”

“Cậu mẹ nó biếи ŧɦái đi!”

Lạc Tinh nháy mắt mặt đỏ bừng, trong đầu tất cả đều là bộ dáng Từ Cảnh Hành cởi hết tạp dề.

Từ Cảnh Hành một thân mỹ nhân cốt khí, lớn lên lại trắng, lỏa thân ăn mặc tạp dề, dấu rang da^ʍ mĩ, hầu kết gợi cảm, xương bướm xinh đẹp, hồng nhạt…… giấu như không giấu, nửa che nữa lộ……

Lạc Tinh chợt chuyển mắt, đôi mắt nóng muốn bóc lửa.

Cậu liên tục ho khan vài tiếng, mình điên thật rồi, mình cư nhiên có ý da^ʍ với Từ Cảnh Hành xuyên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặc tạp dề!

Từ Cảnh Hành thẳng lăng lăng mà nhìn cậu, Lạc Tinh tức khắc cảm thấy đầu đại, thậm chí có vài phần chống đỡ không được.

Cậu khụ thanh, lựa chọn nói sang chuyện khác: “…… Cậu ngày mai nhớ rõ đi trường học.”

“Cậu cùng tôi cùng đi sao?”

Lạc Tinh không trả lời, Từ Cảnh Hành nhìn cậu lặp lại nói: “Cậu là muốn cùng bọn họ đi ra ngoài, vẫn là muốn cùng tôi ở bên nhau?”

Lạc Tinh bị hỏi đến phiền, nhưng cố tình Từ Cảnh Hành từng bước ép sát, như vậy nhìn cậu, tựa hồ cậu không trả lời liền thề không bỏ qua.

Lạc Tinh: “…… liên quan cậu cái rắm.”

Từ Cảnh Hành tức khắc tới gần vài bước, đem cậu đè ở trên giường, cảm giác áp bách mười phần ——

“Cậu là muốn cùng bọn họ ở bên ngoài lêu lổng?”

Lạc Tinh nháy mắt giận dữ, buột miệng thốt ra: “Cùng cậu ở bên nhau mới là lêu lổng!”

Từ Cảnh Hành cười thanh, ánh mắt thật sâu mà nhìn cậu.

Lạc Tinh bị nhìn đến da đầu tê dại, theo bản năng lùi sau, bị Từ Cảnh Hành tay mắt lanh lẹ mà lôi kéo cổ chân trở về, ấn ở dưới thân. Từ Cảnh Hành hai chân quỳ gối hai bên sườn eo cậu, tay trái chống ở cổ bên cậu, tay phải tựa như không mà vỗ về mặt cậu.

Động tác suồng sã lại khinh mạn.

“Từ Cảnh Hành ——”

“Lạc Tinh, cậu mắng tôi rồi, tôi không làm một chút cái gì có phải hay không thật xin lỗi chính mình.” Từ Cảnh Hành ở tai cậu nói: “Cậu không đi trường học vậy tôi liền ở nhà chơi cậu, đem cậu chơi đến khóc, chơi sướиɠ, chơi đến không rời khỏi tôi.”

“Cậu mẹ nó!” Lạc Tinh tức giận đến đầu óc ông ông, vừa thẹn vừa bực tức: “Cậu mẹ nó coi chừng tinh tẫn nhân vong!”

Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm vành tai hồng thấu cậu, yết hầu phát ngứa, một ngụm cắn xuống, hơi thở nóng rực chui vào lỗ tai cậu ——

“Như thế nào không nói trước đem cậu chơi chết?”

Lạc Tinh bên tai càng đỏ, thậm chí lan tràn tới cổ rồ, một mảnh ửng đỏ. Đầu óc đều bắt đầu nóng lên như say xe.

Cậu nhất định không thể thua ý niệm, cắn răng đánh trả ——

“Chỉ nghe nói có trâu cày ruộng mệt chết, không nghe nói trâu cày hư đất.”

“Cậu còn rất hiểu biết?”

“Không ăn qua thịt heo chẳng lẽ không thấy qua heo chạy sao —— Ô”

Lạc Tinh âm cuối hoàn toàn đi vào trong miệng Từ Cảnh Hành, Lạc Tinh không chịu há mồm, Từ Cảnh Hành một phen cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cậu, ở hắn mã mắt đè qua vài cái, kí©h thí©ɧ đến thiếu chút nữa làm cậu ra tới, miệng mới vừa mở, đầu lưỡi dày rộng ướt nóng liền tiến vào, ở khoang miệng cậu làm một hồi liếʍ quét, nước miếng uy vào miệng, cậu bị bắt nuốt, lại bị câu lấy đầu lưỡi hút một trận, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, Lạc Tinh bị hôn đến cả người nhũn ra, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Từ Cảnh Hành ngón tay còn thưởng thức dươиɠ ѵậŧ cậu, dùng lòng bàn tay có vết chai mỏng cọ vài cái, liền sờ đến lỗ chuông tràn ra chất lỏng.

Hắn ngón trỏ cùng ngón cái vê vài cái, rồi tiếp tục làm ——

“Yên tâm, cậu tinh tẫn nhân vong tôi cũng sẽ không tinh tẫn nhân vong.”

“Từ Cảnh Hành!”

“Đừng hô, cứng sơm.”

Hạ thân hắn ác liệt mà đỉnh đỉnh, hơi thở hổn hển, ở Lạc Tinh bên tai nói ——

“Đi lên sô pha làʍ t̠ìиɦ đi.”

Từ Cảnh Hành tay chui vào trong quần cậu, ở môi âʍ ɦộ phì nộn cọ vài cái, thẳng tắp mà nắm lấy âm đế bị giấu, ấn một cái.

“A…… Tê!”

Từ Cảnh Hành thở phì phò, cảm thụ được âm đế ở chính mình trong tay biến đại biến ngạnh, ướŧ áŧ trơn trượt, còn sẽ run rẩy. Hắn cơ hồ là dán Lạc Tinh vành tai nói ——

“Vẫn là muốn đem nó chơi lớn, cùng tôi đi học, không mặc qυầи ɭóŧ, cây đậu da^ʍ này liền ra nước tôi liền vói vào trong quần cậu sờ sờ, nếu là ngứa tôi liền cắm vào l*и nhỏ ngăn ngứa cho cậu. Nếu cảm thấy ngón tay của tôi không đủ thô, vậy cậu cứ ngồi lên trên đùi tôi, chúng ta ở trong phòng học làʍ t̠ìиɦ.”

“Cậu có bệnh a!” Lạc Tinh bị nói cả kinh trợn tròn mắt.

Từ Cảnh Hành hôn hôn lỗ tai cậu: “Tôi không bệnh, tôi chỉ muốn làm cậu.”

Hắn ôm Lạc Tinh, hai người cùng nhau ngã xuống ở trên sô pha nhỏ hẹp, thân thể chặt chẽ dán vào nhau. Lạc Tinh đều có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của hắn, vừa cứng vừa nóng, như là bếp lò bọc cậu, giữa hai chân còn có cây gậy nóng bỏng kia.