Chương 4: “Lạc Tinh, tôi kêu da^ʍ không” / ở nhà vệ sinh loát mấy cái

Trung học Vân Thành tháng sau tổ chức cuộc thi bóng rổ, Lạc Tinh thân là chủ lực của đội bóng rổ, vừa đến trường học đã bị kêu đi huấn luyện.

Cậu đánh bóng rổ một buổi sáng mới trở lại phòng học, mồ hôi ướt đẫm, trên trán còn hơi nóng, toàn thân đều mang theo độ ấm.

Lạc Tinh từ cửa sau tiến vào, vừa lúc thấy Từ Cảnh Hành đang ngồi đến đoan đoan chính chính, trong tay cầm một chi bút, đang viết đề, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào trên sườn mặt, như là mạ một tầng hào quang, hoàn toàn giống quý công tử trong những bộ phim, cũng như là một nhân vật từ truyện tranh đi ra.

Lạc Tinh chậc một tiếng, chống khủy tay, tên này làm cái gì lại đẹp như vậy, cậu muốn thật nhanh đấm vào mặt hắn, sẽ không khóc ra đi.

Cậu tản mạn mà dựa vào trên khung cửa, mồ hôi từ cái trán chảy xuống, Lạc Tinh tùy tay lấy tờ giấy trên bàn Lục Chu, lười biếng mà kêu——

“Từ Cảnh Hành.”

Từ Cảnh Hành tay dừng lại, quay đầu, thấy Lạc Tinh.

Lạc Tinh vóc dáng cao 1mét 8 tựa ở phía sau cửa, dáng đứng thẳng, chân dài tùy ý mà bị khuất, lau mồ hôi trên cằm nhìn hắn, vừa túm vừa khıêυ khí©h.

Không chỉ có Từ Cảnh Hành đang xem cậu, toàn lớp mọi người đều đang xem cậu.

Lạc Tinh hồn nhiên không thèm để ý, cậu nhéo vài cái ngón tay, phát ra thanh thúy thanh âm. Nhìn Từ Cảnh Hành nói ——

“Từ Cảnh Hành, cậu đi ra cho tôi.”

Tức khắc một mảnh âm thanh hút khí, còn có thể nghe âm thanh nhỏ nhặt đang nói.

“Lạc, Lạc ca……”

Lục Chu vừa thấy khung cảnh này nhưng thật khó lường, vừa định khuyên can, đã bị Lạc Tinh đánh gãy: “Câm miệng, không cùng cậu nói chuyện.”

Chợt nhìn về phía Từ Cảnh Hành, lần này giữa mày đều nhiều vài phần không kiên nhẫn, ngữ khí càng là không tính là tốt: “Cậu mẹ nó ra hay không ra?”

Tư thế này, như là muốn kêu người đi ra ngoài đánh nhau.

Mọi người trong lớp cho rằng học bá Từ Thần chỉ biết đọc sách, tuyệt không sẽ liền như vậy cùng Lạc Tinh đi ra ngoài. Ai biết Từ Cảnh Hành buông xuống bút, đem cái bàn sửa sang lại tốt, làm trò trước mặt mọi người, thẳng tắp mà nhìn Lạc Tinh rồi đi đến, liền tự nguyện mà đi theo Lạc Tinh đi rồi!

Lạc Tinh hừ lạnh một tiếng, tên này tướng tốt.

Hắn xoay người, phòng học một mảnh ồn ào, sau lại còn truyền đến Lục tiếng gào đứt quãng của Lục Chu——

“Lạc ca, đó đệ tử tốt! Đối đệ tử tốt kiềm chế nha!”

“…… Lạc ca! Nhịn xuống! Ngàn vạn đừng động thủ!”

“Muốn thật sự nhịn không được, liền nhìn mặt Từ Thần!”

“Lạc ca! Từ thần! Đánh người đừng vả mặt a!”

……

Lạc Tinh thanh âm cười nhạo, quét mắt nhìn người bên cạnh, nói: “Cậu mặt rất có giá trị?”

Từ Cảnh Hành: “Không dám nhận.”

Lạc Tinh cười lạnh thanh. Hai người đi đến WC cửa, cậu dương cằm nhìn Từ Cảnh Hành, nói: “Vào đi thôi.”

Từ Cảnh Hành mới vừa đi vào Lạc Tinh liền khóa trái cửa.

Lạc Tinh đôi tay giao nhau hoạt động cổ tay, nhấp môi, đuôi mắt hướng lên mà liếc xéo hắn.

Từ Cảnh Hành chậm rãi xem cậu: “Thật muốn cùng tôi đánh nhau?”

“Bằng không thì sao?” Lạc Tinh cười lạnh nói: “Cậu mẹ nó sẽ không ngủ một giấc liền đã quên chính mình liên quên sự tình ngày hôm qua?”

Nói đến cái này, Từ Cảnh Hành khóe miệng cong lên, nhìn cậu nói: “Còn không phải là cách quần chơi cậu, đối với cậu bắn tinh sao?”

“Tôi thao mẹ cậu” Lạc Tinh bị tức giận đầy mặt đỏ bừng, như thế nào cũng chưa nghĩ đến Từ Cảnh Hành không biết xấu hổ như vậy! Uổng cho một khuôn mặt đẹp , lại nói ra những lời cợt nhả không biết xấu hổ như vậy!

“Từ Cảnh Hành, cậu thật mẹ nó thiếu làm!” Lạc Tinh cơ hồ là cắn răng nói, một quyền liền đánh tới.

Từ Cảnh Hành nghiêng người, nắm tay cậu cọ qua sườn mặt. Lạc Tinh lại đánh lên cái nữa, thẳng tắp hướng trên mặt hắn đánh, Từ Cảnh Hành lùi về sau vài bước, phía sau lưng dựa trên tường. Lạc Tinh cười lạnh, nắm tay không chút do dự hướng mặt hắn. Nắm tay dừng trong nháy mắt, Từ Cảnh Hành tay phải giữ chặt vai cậu, tay trái bóp chặt cổ tay của cậu, hơi ra sức, đem cánh tay đối phương uốn lượn đè ở trên. Một cái xoay người này, làm cho người bị áp chế ở trên tường biến thành Lạc Tinh.

Lạc Tinh thở phì phò, con ngươi bốc hỏa, trừng mắt Từ Cảnh Hành. Lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Từ Cảnh Hành hô hấp có chút dồn dập , hắn thanh âm có chút lạnh: “Không phải cậu nói muốn đánh nhau sao?”

Lạc Tinh ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên khóe miệng hơi hồng của Từ Cảnh Hành, cậu lạnh lùng nói: “Cậu mẹ nó này tính đánh nhau cái gì?”

“Như thế nào không tính?”

“Cậu mẹ nó chính là cố ý chờ tôi đánh cậu lúc tôi lơi lỏng sau kiềm chặt tôi" Lạc Tinh suy thanh nhùn hắn: “Cậu có phải hay không chỉ biết dùng một chiêu này?”

Từ Cảnh Hành không trả lời, chỉ là chậm rãi câu khóe miệng: “Dùng tốt là được.”

Lạc Tinh không tin chính mình thật sẽ bại bởi tên này, hắn chậc một tiếng, nói ——

“Tuần sau, lại đánh lần nữa.”

Từ Cảnh Hành chưa được hay không được.

Lạc Tinh mày nhăn lại, không kiên nhẫn nói: “Cậu mẹ nó một lời đi chứ!”

Từ Cảnh Hành ánh mắt dừng ở trên người cậu thật lâu nhìn trên nốt ruồi đỏ, mở miệng ——

“Tiền đặt cược.”

Lạc Tinh phản ứng lại, nhướng mi nói:"Cậu muốn tiền đặt cược gì?”

Từ Cảnh Hành nhìn cậu, đôi môi hơi ửng đỏ hơi hơi cong lên: “Tôi thắng, cậu cho tôi chơi.”

“Cậu mẹ nó?” Lạc Tinh mở to hai mắt nhìn, hỏa khí lại thẳng tắp hướng lên, cắn răng nói: “Lão tử mẹ nó là nam!”

Từ Cảnh Hành gật đầu: “Tôi biết.”

Ánh mắt anh triền miên mà nhìn Lạc Tinh, tới gần cậu, cơ hồ cùng thân thể Lạc Tinh dán gần nhau, chậm rãi nói: “Chính là tôi chỉ đối với cậu cứng.”

“Thao!” Lạc Tinh ở chỗ eo hông cảm nhận thật rõ ràng vật thô cứng cùng nguồn nhiệt kia, liền như vậy để sườn trên sườn eo cậu.

Từ Cảnh Hành còn đang xem cậu, phía dưới lại sưng to một vòng.

Lạc Tinh bị cậu nhìn chằm chằm đến đổ mồ hôi, cây đồ vật kia vừa cứng vừa nóng mà chọc ở trên eo hông cậu. Cậu không khỏi nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua mình bị Từ Cảnh Hành mạnh mẽ dơ hai chân vừa bị đỉnh vừa bị đâm, lửa giận cùng xấu hổ buồn bực thẳng tắp xông lên trán, mắng: “Từ Cảnh Hành cậu mẹ nó có phải hay là tên biếи ŧɦái a, đối một cái nam đều có thể cứng!”

Càng làm cho cậu tức giận là, Lạc Tinh phát hiện cậu mắng xong sau tên này càng cứng lại có xu thế lớn hơn, chọc đến eo cậu đều đau!

Lạc Tinh cắn răng nói: “Còn không buông ra!”

Từ Cảnh Hành hỏi: “Đáp ứng sao?”

“Đáp ứng mẹ nó cái cây búa!”

Từ Cảnh Hành sắc mặt cũng không đổi: “Cậu sợ thua?”

“Tôi sợ cái rắm!” Chợt lại nhíu mày nhìn sẽ Từ Cảnh Hành, nhỏ giọng, khinh thường nói: “Phép khích tướng, tôi mẹ nó năm ba cũng không cần!”

“Vậy cậu dám đánh cuộc sao?”

“Tôi có cái gì không dám!” Lạc Tinh lấy đuôi mắt liếc cậu, hừ lạnh nói: “Tôi sẽ bại bởi cậu sao?”

Cậu ta đại ý không phải, là tên này sẽ là đối thủ của mình sao?

Từ Cảnh Hành lông mi giật giật, buông lỏng ra bàn tay đang bị giam cầm của cậu.

Lạc Tinh tự do, liền chuyển cổ tay hoạt động lên xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Từ Cảnh Hành kéo lại.

Lạc Tinh cau mày không kiên nhẫn mà nhìn hắn ,lại phát hiện tên này thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm tay cậu.

Lạc tinh vừa định hỏi “cậu mẹ nó xem tay tôi làm gì”, kết quả ánh mắt tùy ý mà liếc tới phía dưới thẳng tắp đỉnh khởi quần của cậu

Từ Cảnh Hành cũng là trắng ra nói: “Tôi cứng”

Lạc Tinh tức khắc vừa tức lại vừa bực, lập tức chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói: “Cậu mẹ nó chính mình có tay sao không loát?”

“Lạc Tinh,” Từ Cảnh Hành mắt thẳng tắp khóa lại cậu, nói: “Hôm nay là tiền đặt cược của cậu còn chưa có thực hiện.”

“Cậu mẹ nó còn tính hôm nay?”

Từ Cảnh Hành màu đỏ môi nhẹ hạ độ cong : “Cậu là tính toán chống chế sao?”

“Ai mẹ nó chống chế!”

Có thể là bởi vì tìиɧ ɖu͙© tra tấn, Từ Cảnh Hành thiển sắc con ngươi nhiễm hồng, đuôi mắt đều nổi lên ửng đỏ, môi hồng răng trắng, khuôn mặt càng hiện mỹ, bộ dáng một bộ như là đại mỹ nhân.

Lạc Tinh hầu kết giật giật, tay phải chậm rãi hướng hắn vói qua.

Ngữ khí như cũ đông cứng: “Nhanh lên.”

Từ Cảnh Hành khóe miệng cong cong, cầm cổ tay trắng nõn mảnh khảnh kia, lôi kéo tay cậu chậm rãi tới gần.

Lạc Tinh bị hắn tra tấn đến độ muốn điên rồi, cậu hoài nghi nghiêm trọng tên này là dùng sắc đẹp câu dẫn mình!

Nào có người một bên nắm tay một bên mị nhãn như tơ mà nhìn người cười? Tốc độ này, cùng mẹ nó giống như thả chậm mấy chục lần!

Cậu răng nói: “Cậu mẹ nó có thể hay không nhanh lên —— A!”

Tay cậu rõ ràng chính xác mà cách quần cầm hạ thể Từ Cảnh Hành.

“Nóng sao?” Từ Cảnh Hành quan tâm hỏi.

Lạc Tinh chịu đựng lòng bàn tay không khoẻ, lạnh giọng hỏi: “Cậu mẹ nó cách quần tuốt?”

“Không phải.” Từ Cảnh Hành nhìn Lạc Tinh nói: “Chỉ là muốn cho cậu trước cảm thụ một chút hình dáng nó.”

“Cậu mẹ nó có bệnh đi?”

Từ Cảnh Hành lôi kéo cậu chui trong quần, hắn đột nhiên hỏi: “Cậu cứng sao?”

Lạc Tinh vô ngữ nói: “Tôi cứng cái cây búa.”

Từ Cảnh Hành mang theo tay cậu trực tiếp đặt ở mặt trên, không có gì ngăn trở.

To, cứng, thô, rất nóng.

Đây là trực quan của Lạc Tinh cảm nhận được.

“Cậu đừng run.” Từ Cảnh Hành thở ra một hơi, cầm ngón tay run rẩy của Lạc Tinh.

Lạc Tinh nhấp môi.

Từ Cảnh Hành nhẹ nhàng kéo ngón tay cậu cọ xát, thanh âm lại chút ách: “Cậu động một cái đi.”

Lạc Tinh cả khuôn mặt cả cổ đều đỏ bừng, bên tai càng như là máu. Cậu có chút cứng đờ mà cầm.

“A ——” Từ Cảnh Hành hút không khí, thanh âm nhẹ nói: “Trên dưới động tác cùng động.”

Lạc Tinh nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của hắn, ngón tay đè đè, Từ Cảnh Hành hô hấp càng nặng, bàn tay to lắm lấy tay cậu.

Lạc Tinh nói: “Cậu bắt lấy tay tôi tôi lớt cho cậu thế nào?”

Từ Cảnh Hành khó nhịn mà ngưỡng ngửa đầu, hầu kết trên dưới không ngừng hoạt động, rút tay ra. Hắn hô thanh hỏi: “Yêu cầu tôi cởϊ qυầи sao?”

Lạc Tinh nhìn chằm chằm gương mặt nóng của hắn, không thấy hắn dưới thân cậu liếc mắt một cái. Cậu mở ngón tay mở ra, hoàn toàn bao bọc lấy qυყ đầυ, nắm chặt, dùng sức xoa nắn.

“A —— đừng như vậy dùng sức……”

Lạc Tinh thấy đuôi mắt hắn đều biến đỏ, lộ ra diễm sắc mỹ. Cậu dưới thân tốc độ bắt đầu nhanh hơn, liên quan đến tay trên cánh tay cơ bắp đều cố lấy, cọ không ngừng ở dưới đùi ngay chỗ kia

“Ân a…… Lạc…… Lạc Tinh…… Quá nhanh……”

Từ Cảnh Hành loát sướиɠ đến khó nhịn, dưới thân hoàn toàn bị Lạc Tinh khống chế, hắn có chút khó chịu mà ghé vào trên cổ Lạc Tinh, tiếng thở dốc không ngừng tăng thêm.

Lạc Tinh cổ toàn bộ nóng lên, Từ Cảnh Hành mang tiếng thở dốc liền ở bên tai cậu, thở ra tới hơi nóng toàn bộ phun ở cổ cùng xương quai xanh của cậu, còn có đôi con ngươi đầy hơi nước diễm quang kia, tựa như nước, mà nhìn cậu chằm chằm.

Lạc Tinh hung hăng nhắm mắt, phái dưới động tác càng nhanh, làm cho quần đều run rẩy. Từ Cảnh Hành suyễn thanh đứt quãng, một trong ngón tay của Lạc Tinh đè quét qua tiếng tiền liệt, Từ Cảnh Hành cả người run lên, rêи ɾỉ mà kêu lên.

Lạc Tinh bị hắn kêu đến đôi tai tê rần, cậu bóp cằm Từ Cảnh Hành nâng lên trên, nhìn khuôn mặt câu người kia, cắn răng nói: “Cậu mẹ nó có thể hay không đừng kêu?”

Từ Cảnh Hành đôi môi hồng hơi dương lên trên, một đôi câu người, con ngươi thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cậu, hắn chậm rãi tới gần cổ , cằm, lỗ tai câu. Hắn nhìn chằm chằm đôi tai đã hồng thấu kia, nhẹ nhàng mà chạm vào, thanh âm sàn sạt, truyền tiến Lạc Tinh lỗ tai ——

“Lạc Tinh, tôi kêu đến da^ʍ sao?”

Lạc Tinh tim đập thiếu chút nữa lỡ một nhịp, ngay sau đó chính là toàn thân máu đều hướng lên não, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cậu cắn chặt hàm răng, trên tay không ngừng ra sức, như là muốn đem toàn thân sức lực đều phát tiết. Từ Cảnh Hành hô hấp cũng càng nặng, ngẩng cổ lại một bộ dáng chịu không nổi.

Hắn cũng xác thật là rất nhanh chịu không nổi, kɧoáı ©ảʍ vừa nhanh vừa vội, Lạc Tinh không có gì kỹ xảo, nhưng tay kính lại rất nhanh, như là muốn đem hắn loát đến trầy da, đặc biệt là cái loại cảm giác vừa đau lại vừa sướиɠ này vẫn là hắn nhớ thật lâu, hắn liền hoàn toàn chịu đựng không nổi.

“A a…… Lạc Tinh…… Thoải mái……”

Lạc Tinh mỗi bị hắn kêu một tiếng trán nóng lên một phần, cậu gắt gao nhìn chằm chằm cổ Từ Cảnh Hành, thanh âm hơi khàn “Cậu như thế nào còn không bắn?”

“A a…… Nhanh, …… ưm Lạc Tinh……”

“Đừng mẹ nó kêu tên lão tử !” Lạc Tinh tay lại nặng thêm vài phần, cậu nắm dươиɠ ѵậŧ run rẩy, muốn cho anh nhanh lên bắn.

Từ Cảnh Hành kêu đến một tiếng so một tiếng càng triền miên lưu luyến: "Ưm a…… Lạc Tinh ư ưm a…… Lạc Tinh…… Thật thoải mái……”

Lạc Tinh bị hắn kêu đến khí huyết đều dân lên phía trên, liền phía dưới cũng kỳ quái, cái loại cảm giác ngày hôm qua lại tới nữa.

Ngón tay cậu dùng sức chà mạnh tuyến tiền liệt, Từ Cảnh Hành suyễn thanh càng ngày càng nặng: “Ân ân a a a, a tốt, sướиɠ…… Chính là nơi này…… Cậu làm cho tôi thật thoải mái…… Lạc Tinh……”

Lạc Tinh đôi mắt đều đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm cổ thon dài của hắn, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trên cổ chảy xuống, lọt vào trong xương quai xanh.

Âm thanh Từ Cảnh Hành đứt quãng rêи ɾỉ còn quanh quẩn ở bên tai, dùng thanh âm khàn khàn triền miên không ngừng kêu tên của cậu, Lạc Tinh nhịn rồi lại nhịn, thật sự nhịn không nổi, tay trái bóp sau cổ hắn liền đem anh kéo gần, cố tình cặp con ngươi mờ mịt sương mù kia không biết chết sống mà câu lấy cậu.

Lạc Tinh răng hàm sau đều cắn nát, một bên loát một bên hung tợn nói: “Kêu đến thật mẹ nó da^ʍ!”

“Cậu mẹ nó nếu là con gái dám như vậy kêu, sớm bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp!”

Mỗi nói một câu trên tay động tác liền tăng thêm một phần lực, Từ Cảnh Hành hô hấp dồn dập, trên mặt thấm mồ hôi, mặt mày câu lấy Lạc Tinh, thanh âm đã có chút nghẹn ngào ——

“Lạc Tinh, muốn chơi tôi sao? Vậy cứ tiếp tực ——” Từ Cảnh Hành hạ thân tê rần, tê tê dại dại kí©h thí©ɧ cùng cảm giác đau đớn từ xương cột sống, cổ hắn tất cả đều là mồ hôi: “Tê…… Đối, cứ như vậy, ưm a…… Lạc, Lạc Tinh…… Muốn tới……”

“A a a a không được…… Tê ——”

“A ——”

Từ Cảnh Hành bắn ra tới, toàn bộ bắn ở trên tay Lạc Tinh.

Từ Cảnh Hành tiếng thở dốc dần dần nhẹ lại, trên mặt ửng hồng chậm rãi tan đi, hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Tinh.

Lạc Tinh cũng đang nhìn hắn, cậu rất tò mò, Từ Cảnh Hành thân là một nam sinh, như thế nào lớn lên xinh đẹp như vậy, lại hăng hái câu người.

Từ Cảnh Hành nếu là nữ sinh, dám đối với cậu như vậy phát da^ʍ, cậu tuyệt đối dẫn theo eo hắn đem anh chơi chết!

Đối diện với ánh mắt Từ Cảnh Hàn, Lạc Tinh lạnh lùng nói: “Vừa lòng?”

Từ Cảnh Hành cong cong môi: “Thực vừa lòng.”

Lạc Tinh chậc một tiếng, lúc này mới phát hiện trên tay nhão dính dính, một tay tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cậu liền nhíu mày ghét bỏ mà rửa tay, mắng: “Dơ muốn chết!”

Từ Cảnh Hành ánh mắt trước sau dừng ở trên người cậu, nhàn nhạt, lại mang theo vài phần lưu luyến cảm giác, làm Lạc Tinh thực khó chịu.

Cậu quay đầu trừng mắt: “Cậu mẹ nó nhìn cái gì!"

Từ Cảnh Hành hỏi: “cứng sao?”

Lạc Tinh nhíu mày: “Cái quỷ gì?”

Từ Cảnh Hành: “Thời điểm tôi vừa mới ghé vào trên cổ câu kêu da^ʍ, cậu không có cứng?”

Kia mang theo âm thanh dâʍ đãиɠ ở bên tai cậu kêu phảng phất, còn có kia đứt quãng kêu rêи ɾỉ tiếng, Lạc Tinh thân mình cứng đờ, cả người bắt đầu nóng lên.

Cậu vốc lấy tinh thần lấy nước đập ở trên mặt, khí nóng mới chậm rãi đi xuống.

Lạc Tinh đứng thẳng thân mình, liền như vậy cùng anh ối diện, cao giọng nói: “Cậu cảm thấy vậy sao?”

Thật rõ ràng, cậu xác thật không cứng.

“Cậu nếu là nữ, nói không chừng tôi còn có thể cứng lên.”

Lạc Tinh lại lau sạch tay, nhớ tới hắn phía trước cũng hỏi qua một lần, hiếu kỳ nói: “Cậu mẹ nó như vậy chú ý tôi cứng hay không cứng làm gì?”

Nói lắc lắc nước trên tay, miệng lại bắt đầu phạm tiện: “Thật đúng là muôn tôi cứng lên chơi ngươi a? Cậu chết tâm đi, lão tử đời này đều không thể đối với nam nhân cứng lên! Càng đừng nói đối với cậu.”

Từ Cảnh Hành ánh mắt phai nhạt chút, lạnh lùng mà nhìn cậu: “Câm miệng, nếu là không nghĩ việc ở trong nhà vệ sinh bị nói ra"