Chương 5.2: Cưỡng chế bắn tinh bẻ ra hai chân xem l*и nhỏ.

“Cậu dám để cho người khác chạm vào người một chút, tôi liền khiến cho cậu đời này đều không xuống giường được.” Anh lạnh lùng trầm ngâm mà tới gần, bóp cổ Lạc Tinh nhìn thẳng cậu, “Còn có người kia, tôi sẽ làm hắn đau đớn muốn chết, hối hận khi sống trên thế giới này.”

Từ Cảnh Hành ngón tayấn dưới hầu kết, làm Lạc Tinh tức mà không tràn ra thanh âm nổi.

“Không phải nói đúng là tôi liền không đứng dậy sao? Ngậm một chút liền cứng, tôi hôm nay khiến cho cậu rõ ràng ——” Từ Cảnh Hành con ngươi hẹp dài khóa chặt cậu, đôi môi khẽ mở, ở bên tai cậu nói ——

“Tôi không chỉ có có thể làm cậu cứng, còn có thể làm cậu bắn!”

Không chờ Lạc Tinh phản ứng, hắn không chút nào ôn nhu mà đem Lạc Tinh ấn ở trên tảng đá lạnh lẽo kia, bắt lấy tóc của cậu tới gần, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống cậu. Con mặt vừa hẹp dài vừa lạnh lại rất đẹp, anh một phen cầm dươиɠ ѵậŧ Lạc tinh, Lạc Tinh đau đến hít hà một hơi.

Phản ứng lại liền mắng: “Cậu mẹ nó có thể hay không a!”

Từ Cảnh Hành nắm chặt, lạnh giọng nói: “Cậu sẽ biết.”

Lạc Tinh nói xong thật nhanh liền hối hận, mẹ nó, tên này không biết so với mình thuần thục nhiều ít, loát đến vừa nhanh vừa nặng, cậu đều có thể thấy được tàn ảnh. Lạc Tinh cắn răng nặng nề mà thở dốc, trên mặt trên cổ tất cả đều là nước, không biết là sương mù hay vẫn là nóng đến đổ mồi hôi.

“A—— Cậu mẹ nó…… Đừng moi! Ưm fuck ——”

Lạc Tinh ngửa đầu, hầu kết trên dưới không ngừng lăn lộn, thanh âm nuốt nước miếng phá lệ rõ ràng.

“Sướиɠ sao?” Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm mặt câu.

Lạc Tinh cắn răng, run run rẩy rẩy mà âm thanh cứng rắn nói: “Sướиɠ cái rắm! Lão tử căn bản bắn không ra!”

Từ Cảnh Hành đột nhiên dùng sức, móng tay dùng sức mà moi lỗ nhỏ, hận không thể chui vào đi, một moi một hỏi: “Sướиɠ sao?”

Lạc Tinh sắp bị buộc điên rồi, dươиɠ ѵậŧ cậu vừa sưng vừa trướng,, còn mẹ nó đau đến sướиɠ, càng tra tấn càng làm phía dưới cái tiểu huyệt, rất nóng, chảy ra một cổ một cổ nước da^ʍ.

Từ Cảnh Hành lại bỏ thêm một bàn tay, trực tiếp véo trên trứng trứng cậu, Lạc Tinh cả người tê rần, thiếu chút nữa bị chơi chết.

Từ Cảnh Hành còn ở lộng, hai tay cùng nhau chơi, còn đang hỏi: “Sướиɠ sao?”

Lạc Tinh bị tra tấn đến thanh âm đều ru rẩy: “Sướиɠ, sướиɠ muốn chết, thao!”

Từ Cảnh Hành ở bên tai cậu hỏi: “Sướиɠ như thế nào không bắn đâu?”

“Mẹ nó,” Lạc Tinh hô hấp dồn dập, cảm giác dươиɠ ѵậŧ đều bị anh loát đến tê rần, “Lão tử nói, đối với cậu bắn không ra —— Ưm a a!”

“Ngươi mẹ nó có bệnh đi! Lão tử dươиɠ ѵậŧ đều phải bị xậu niết mạnh như vậy!”

Từ Cảnh Hành bóp eo cậu, đem cậu đè. gồi ở trên tảng đá.

Mông chợt lạnh, Lạc Tinh thiếu chút nữa kêu ra tới: “Cậu mẹ nó làm gì!”

Từ Cảnh Hành gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cố chấp nói: “Tôi cũng nói, tôi muốn cho cậu bắn ra tới.”

“Mẹ nó —— a!”

Lạc Tinh còn không kịp nói chuyện, đã bị Từ Cảnh Hành một tay bóp eo, một tay cầm vận mệnh.

Từ Cảnh Hành cũng không cùng cậu chơi tình thú kỹ xảo gì. trực tiếp nhanh chóng trên hạ thân loát mạnh côn ŧᏂịŧ, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm, một bộ cậu không bắn tinh thề không bỏ qua tư thế này..

“Cậu con mẹ nó —— thao a a…… Quá nhanh!” Lạc Tinh một bên mắng một bên kêu: “Thao mẹ cậu…… Đau a!”

Từ Cảnh Hành loát càng ngày càng nhanh, đáy mắt đều lộ ra điên cuồng.

“Ân a a a…… Chịu không nổi…… A a thao ——”

Lạc Tinh lại đau lại sảng, đau đến nước mắt đều tiêu ra tới, “Nga, nga a…… Con mẹ nó, muốn chặt đứt dươиɠ ѵậŧ…… Fuck…… Lão tử phế đi……”

Ngữ khí ủy khuất, còn mang tiếng theo khóc, âm cuối còn run lên, nghe thật sự rất đáng thương.

Từ Cảnh Hành vẫn là lần đầu tiên nhìn đến cái dạng này của cậu, đáng thương vô cùng, như là muốn người ôm một cái. Anh thả chậm tốc độ, cười nhẹ thanh, nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Không hư, càng không gãy, vòn tốt đây, tôi sao có thể làm hư cậu được?”

“Kia như thế nào con mẹ nó lại đau như vậy?”

Từ Cảnh Hành hôn hôn đuôi mắt còn dính nước, ôn nhu hỏi: “Hiện tại còn đau không?”

Lạc Tinh bị động tác của anh làm ngơ ngẩn, thẳng ngơ ngác lắc đầu.

Từ Cảnh Hành cằm để trên vai thon gầy của Lục Tinh, bên dưới tốc độ bắt đầu từ chậm rãi đến nhanh hơn. Anh ở Lạc Tinh bên tai nói ——

“Lạc Tinh, bắn cho tôi đi.”

Lạc Tinh hầu kết trên dưới lăn lộn, thanh âm như là pha tạp: “Tôi, tôi……”

“Lạc Tinh……”

Anh ôm chặt eo lấy Lạc Tinh, trên người hai người ướt đẫm thân chặt chẽ mà dán ở bên nhau, bên dưới không ngừng loát. Hô hấp nóng bỏng từng đợt phả bên tai Lạc Tinh, anh một bên loát Lạc Tinh dươиɠ ѵậŧ một bên kêu tên của cậu. Lạc Tinh bị kêu đến lỗ tai đều tê dại, cậu lần đầu tiên cảm giác tên của mình …… Khó nghe như vậy!

Lạc Tinh trộm bịt tai dường như che lại lỗ tai, thở gấp nhanh nói: “Đừng kêu!”

Từ Cảnh Hành cảm giác được trong tay đồ vật run lên mấy cái, anh kéo tay Lạc Tinh xuống, thẳng tắp mà cắn trên lỗ tai đỏ bừng của cậu, một bên liếʍ một bên kêu: “Lạc Tinh……”

Lạc Tinh cả người run lên, ngay sau đó bắt đầu kịch liệt giãy giụa. Thanh âm khàn khàn đến nghe không rõ: “Cút ngay!”

Từ Cảnh Hành hung hăng bóp chặt mông cậu, động tác nhanh chóng mà loát côn ŧᏂịŧ, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm hạ thể cậu.

“Bắn ra tới.”

“Lạc Tinh, bắn ra tới!”

“A a a a……… Ưm ——”

“A ——”

Lạc Tinh bị cưỡng chế bắn ra,, hai cái đùi đều kịch liệt mà run lên. Mông bị Từ Cảnh Hành hung hăng bắt lấy, nâng lên trên, Từ Cảnh Hành xem xong toàn bộ ưuas trình bắn tinh.

Thẳng đến cuối cùng một giọt bắn xong, Từ Cảnh Hành dùng lòng bàn tay lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên lỗ nhỏ của cậu. Ngay trước mặt cậu, mà liếʍ hết..

Lạc Tinh khí huyết thẳng tắp hướng lên trên, cậu hơi không thở nổi mà mắng: “Cậu mẹ nó biếи ŧɦái !”

Từ Cảnh Hành nhìn thẳng cậu, nói: “Tôi muốn thật đối với cậu biếи ŧɦái, giống vừa rồi sẽ cưỡng chế cho khẩu giao cho cậu, làm cậu bắn vào trong miệng tôi, mà không phải dùng phương thức ôn hòa này làm cậu bắn ra .”

Lạc Tinh: “?”

Từ Cảnh Hành con mẹ nó như thế kia mà nói ôn hòa?

Cậu không làm theo sẽ bị cưỡng chế bắn ra tới sao?

“Lạc Tinh.”

“A?”

Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm chất nhầy trên tay, hỏi cậu; “Cậu phía dưới như thế nào chảy nước?”

Lạc Tinh nháy mắt đầu óc trống rỗng, vừa rồi sướиɠ phía trên! Đã quên phía dưới của mình còn có cái l*и nhỏ!

Cậu còn tính trấn định: “ Chắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi.”

Từ Cảnh Hành nhẹ nhàng nghe, cẩn thận phân tích: “Nghe vừa da^ʍ vừa ngọt, không phải hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙.”

Mẹ nó! Tên này!

Lạc Tinh không nghĩ lại cùng anh nói tiếp,, cất bước liền chạy!

Nhưng cậu đã quên vừa rồi mình mới bị cưỡng chế bắn tinh, còn bị ấn ở trên tảng đá lộng lâu như vậy, sao có thể có sức lực chạy?

Từ Cảnh Hành nhanh chóng túm chặt chân cậu, đem cậu kéo trở về. Dẫn đến eo cậu bị đẩy ngã vào bên bờ, kéo chân cậu ra, anh ngồi quỳ ở giữa hai chân, sau đó đôi tay đặt tại chỗ lõm xuống sau đó liền ấn, thật rõ ràng, là muốn đem bên dưới cậu cởi sạch hoàn toàn bại lộ ở dưới tầm mắt anh..

Lạc Tinh vừa sợ hãi lại bực, bí mật bị dấu đi ở sâu trong nội tâm sợ hãi. Trong nháy mắt, toàn bộ cảm xúc nảy lên.

Cậu hung tợn mà nhìn chằm chằm Từ Cảnh Hành, la lớn thanh âm, cắn răng nói: “Từ Cảnh Hành! Cậu dám!”

Cậu dùng hết sở hữu sức lực, toàn thân căng chặt, phản kháng.

Từ Cảnh Hành tay kính tăng thêm lực đạo, nhìn chăm ở bên dưới hạ thân Lạc Tinh, cường ngạnh mà bẻ hai chân cậu ra.