Chương 20

Hắn…nhớ ra mọi chuyện của kiếp trước!

Từ khi ta đến thế giới này, ta không ngoan ngoãn sống theo cách mà nguyên chủ sống, cốt truyện khiến ta phải phá tan tành, nếu như hắn không phải cũng biết được tình tiết của nguyên tác, thì không thể nói ra những lời kì lạ này.

Ta thở dài, cười: “Vì vậy ngươi còn không nhìn ra, ta là Thập Thất giả sao? Thập Thất của ngươi, nữ ngốc nghếch yêu ngươi, xem ngươi như sinh mạng của mình, đã chết từ lâu rồi. Những lời ngươi nói đó, đều là chuyện của kiếp trước, không có xảy ra, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.”

Bộ dạng Triệu Uyên điên cuồng lắc đầu: “Sẽ không đâu, nàng hận ta đúng không? Ta biết, ta biết tất cả những điều này không giống nữa, là vì nàng cũng nhớ được chuyện kiếp trước. Nàng thất vọng về ta, nên mới không muốn nhận ra ta đúng không? Thập Thất, chúng ta ân ái như vậy, chúng ta vốn có thể có hai đứa con dễ thương…”

“Sau đó, lần thứ nhất, vì Đỗ Nguyệt Nga không thể chấp nhận mình sinh con thứ, mà bị người mẹ tốt của ngươi Văn quý phi phái một mama đến dùng gậy gỗ đánh. Thập Thất võ công giỏi, nội công thâm hậu, không thể bị đánh chết trong chốc lát, nên bị bắt uống thuốc phá thai, lăn lộn trên đất đau đớn ba tiếng đồng hồ, sinh ra một đứa bé đỏ rực chết yểu trông giống như một con chuột nhỏ. Lúc đó ngươi cũng đang ở vương phủ, ngay cả ngăn cản một chút cũng không ngăn, quăng một câu “Quy củ như vậy, bản vương cũng không có cách gì” liền bỏ mặc nàng ấy. Sau chuyện đó, nàng ấy chưa kịp nghỉ ngơi tốt, ngươi đã ép nàng ấy thị tẩm, chuyện này có phải ngươi làm không?”

Triệu Uyên “huỵch” một tiếng quỳ trên đất, cả người run rẩy: “Ta cũng là bất đắc dĩ…”

“Lần thứ hai, ngươi rõ ràng biết nàng ấy lại mang thai con của ngươi, nhưng vẫn phái nàng ấy giả mạo Đỗ Nguyệt Nga mặc giá y ngồi kiệu hoa đi trong con đường nhỏ, bị quân đảo chính bắn thành con nhím gai. Lần thứ hai lúc đứa nhỏ chết đã rất lớn rồi, biết đạp rồi, bị một mũi tên bắn chết, còn vùng vẫy thêm hai cái, Thập Thất muốn dùng tay bảo vệ nó, nhưng tay cũng bị bắn xuyên rồi, tiếp đó mặt cũng bị bắt trúng, mắt cũng bị bắn mù, não chảy ra ở phía sau đầu, máu chảy khắp nơi, chết không nhắm mắt. Chuyện này ngươi không hề làm?”

Triệu Uyên đập đầu xuống đất, khóc không thành tiếng: “Lúc đó sau khi đưa ra quyết định này, ta đã hối hận rồi…”

Ta cười.

“Bây giờ, ngươi vẫn còn mặt mũi cầu xin ta quay về bên cạnh ngươi? Ngươi nhìn ta giống kẻ đần độn sao?”

“Ta đã báo thù cho nàng rồi!” Triệu Uyên mạnh mẽ ngẩng đầu, hắn lết tới ôm lấy chân ta, “Ta đã tịch thu tài sản gϊếŧ hết Đỗ gia, còn giam lỏng mẫu phi của ta, là bọn họ xúi giục ta đoạt vị trí chính tông, ta mới không thể không hi sinh nàng… Lần trước, lần trước ta cũng là gặp mộng, nhớ ra toàn bộ chuyện của kiếp trước, nên mới không động vào Đỗ Nguyệt Nga, chỉ cho ả ta mấy cái bạt tai, coi như xả giận cho nàng!”

Thấy hắn càng dựa càng gần, ta còn chưa động thủ, Hiên Hiên đã một cước đạp lên ngực hắn, trực tiếp đá hắn ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.

Ta bị logic của tên cướp này làm cho huyết áp tăng cao.

“Nhìn xem, Thập Thất thật hữu dụng nha. Lúc sống thì chắn đao kiếm cho ngươi, làm ấm giường cho ngươi, còn làm thế thân cho ngươi; chết rồi còn làm cái cớ để ngươi hại người. Chẳng trách ngươi luyến tiếc nàng ấy. Không phải ngươi muốn tìm một cái cớ gϊếŧ công thần để tránh bọn họ công cao chấn chủ(*) sao? Không phải muốn khống chế mẫu thân của mình để tránh cho bà ta buông rèm nhϊếp chính(*) sao? Ngươi có thể có chút mặt mũi được không? Thủ phạm đã gϊếŧ hết đồng phạm, còn nói là đòi lại công đạo cho ta, mọi người nói xem có buồn cười không?”

(*)Công cao chấn chủ: Ẩn dụ cho những thần tử có công lao quá lớn mà không biết che giấu sự sắc bén, khiến bậc quân vương bị uy hϊếp, sinh lòng nghi ngờ.

(*)Buông rèm nhϊếp chính: là người thay thế vua, một chức vụ tạm thời để giúp vua quản lý, điều hành, giải quyết các công việc trong triều đình khi có sự kiện của đất nước xảy ra như vua phải ra trận, vua còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm hoặc không đủ sức khỏe, lâm trọng bệnh...

A Đại, A Thất trầm mặc không nói.

Những người khác vốn dĩ mai phục bên trong, tay cầm cung nỏ, lúc này cũng đều ra ngoài hết, im lặng nhìn Triệu Uyên lăn tới lăn lui trên đất, không có người nào muốn đỡ dậy, ngược lại ai ai cũng mang vẻ mặt do dự.

Triệu Uyên thở một hồi lâu, mới từ từ bò dậy, máu ở khóe miệng rơi lộp bộp, nhưng vẫn ngoan cố bò về phía ta: “Ta thừa nhận ta đáng chết, ta cầu xin nàng, tha thứ cho ta…”

“Được rồi,” Ta giơ đao trong tay lên, “Ta cũng không có tay nghề lăng trì đó, cũng lười nhìn ngươi chết đẫm máu ghê người. Cho ngươi chết một cách dứt khoát được.”

Ta không phải là Thập Thất thật, tất cả những điều vừa nãy nói, cũng không phải thật sự xảy ra trên người ta, ta cũng vì chuyện này mà tức giận, do đó ghê tởm hắn, nhưng ta sẽ không hận hắn thay cho Thập Thất, đồng thời ta càng không thể thay Thập Thất tha thứ cho hắn.

Chỉ mong sau khi hắn biến thành quỷ, đừng đi dây dưa với Thập Thất nữa, những thống khổ đời này của nàng ấy, tất cả đều do tên khốn này mang đến.

Ngay thời khắc này, mấy tử sĩ vừa rồi còn không quan tâm đến hắn thì đều đã phòng bị trở lại.

Ta hiểu.

Bọn họ bảo vệ Triệu Uyên, vốn dĩ cũng vì tính mạng của bản thân.

Bị bao vây ba ngày, sắc mặt ai cũng xanh đen, môi nứt nẻ, Triệu Uyên là người duy nhất, ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ, trên miệng cũng không có lấy một mảnh da chết.

Bọn họ cũng không nguyện ý làm như vậy, nhưng bọn họ tưởng bản thân không có sự lựa chọn.

“Quân sầu Thần khổ, Quân nhục Thần chết. Triệu Uyên bây giờ đã chịu nhục nhã, chúng ta đều phải chết theo, nhưng mọi người ghi nhớ kĩ, nếu Quân chết đi rồi, chính là đổi một triều đại mới, chúng ta là Thần của triều đại trước, nhưng có một tia cơ hội sống sót. Trên người ta cũng có cổ trùng, ta cũng sợ chết, nhưng hôm nay ta phải gϊếŧ hắn, mọi người theo hay không?”

Ánh mắt của mỗi tử sĩ đều thay đổi.

Trên mặt Triệu Uyên đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoàng: “Người, người đâu! Có kẻ muốn tạo phản, có kẻ muốn…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị một đao xuyên qua yết hầu.

Phản ứng của ta còn chưa kịp nhanh như vậy, là Hiên Hiên ở sau lưng vỗ vỗ vai ta.

Động tác huynh ấy vỗ ta rất nhẹ, nhưng nội lực truyền đến thì không gì so sánh được, hùng hồn rộng lớn như biển, tay của ta theo lực đạo của huynh ấy phóng về phía trước, bảo đao bắn ra, ghim Triệu Uyên ngay tại chỗ.

Nếu đao đâm vào cổ họng, người đó sẽ không chết ngay lập tức, nhưng bị đâm vào xương cột sống, người đó sẽ bị liệt ngay lập tức. Cổ họng Triệu Uyên phát ra âm thanh như ống bô gãy, ánh mắt đấu tranh nhìn về phía ta, môi hé mở dường như muốn nói điều gì đó.

Hiên Hiên bắt lấy hai lá liễu bay qua, phế đôi mắt của hắn: “Ngươi không xứng được nhìn muội ấy.”

Thực lực của Ma giáo giáo chủ, thật đáng sợ.

Chẳng trách bị xích xương bả vai mà vẫn có thể thoát khỏi chạy ra ngoài.

“Này này, các người tưởng như vậy là xong rồi sao?” Một tiếng chuông bạc và giọng cười đáng yêu của thiếu nữ truyền đến, chỉ thấy Miêu nữ một tay nắm phía sau cổ của Thập Tứ, xem huynh ấy giống như một con búp bê lớn đưa qua đưa lại; một tay rải thuốc, ném những viên thuốc nhỏ ra ngoài, “Quân chết rồi, cửu tử đoạt quyền kế vị bắt đầu! Tất cả các người đều bị trồng sâu độc “Thần”, nghe kĩ đây, bây giờ ai uống thuốc này, người đó sẽ có tư cách làm tân Quân! Tất cả đều uống thuốc, vậy thì xem ai có thể sống đến cuối cùng! Nhanh đến giành thuốc đi nào!”