Chương 31:

Chương 31:

Trong thành Quảng Ninh

Từ Phong được phái đi bắt đào binh trở về thành. Hắn một đường truy quét hơn mười dặm, gϊếŧ địch bốn ngàn, tù binh sáu trăm. Nếu không phải Đóa Nhan vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, liều chết bảo vệ đuôi cánh thì quân Kim bị sói dọa sợ vỡ mật đã sớm chạy tán loạn.

Từ Phong vừa vào thành thì lập tức báo cáo ngay cho Lương Tuệ Dũng và Yến Tư Không. Lúc nhìn thấy họ, hắn liền lo lắng hỏi: "Nghe nói Lang vương bị trọng thương, thương thế sao rồi?"

Sắc mặt Yến Tư Không tái nhợt như tờ giấy, y không cảm xúc đáp: "Khuyết tướng quân đang trị liệu cho Lang vương."

"Vậy..." Từ Phong không dám nói tiếp.

"Đệ ấy đã phái người đến Dược Cốc rồi." Yến Tư Không nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Từ tướng quân, tình hình bên ngoài thế nào?"

Từ Phong báo đúng như thực.

Lương Tuệ Dũng vuốt râu: "Tư Không, ngươi cảm thấy nên xử trí sáu trăm tù binh ấy làm sao cho thỏa đáng?"

Yến Tư không trầm tư một hồi, mới từ từ mở mắt: "Đại doanh bị tập kích, thịt dâng đến miệng lại bị vuột mất, hơn nữa còn tổn thất hai vạn binh mã, với tính tình nóng nảy của Trác Lặc Thái hẳn đang tức điên lên. Bây giờ, đương nhiên phải đổ cho gã thêm chút dầu nữa."

"Gϊếŧ tù binh." Lương Tuệ Dũng nói.

Yến Tư Không nói với Từ Phong: "Để lại một tên về báo cáo cho Trác Lặc Thái, báo rằng...cả đời gã đừng hòng đặt chân vào Quảng Ninh nửa bước, bất kể là hai mươi mốt năm trước, hay là hôm nay."

"Vâng."

"Khoan." Yến Tư Không cúi đầu nhìn tay mình. Trong khe móng, trong vân tay vẫn còn thấy láng máng vết máu loang lổ, đó là máu của Phong Dã. Những vết máu này như thể đã thấm vào cơ thể, khiến y dù đang trong căn phòng bao trùm lửa than, nhưng vẫn lạnh đến tận xương tủy. Y nói khẽ: "Chặt tay bọn chúng trước."

"..." Từ Phong giật mình.

"Kim tặc cướp bóc bách tính Trung Nguyên vô sổ kể; cướp đất; cướp tiền; cướp nữ nhân; cướp mạng..." Ánh mắt Yến Tư Không lạnh lẽo cực kỳ: "Trực tiếp chặt tay chúng, tặng cho Trác Lặc Thái."

Từ Phong ôm quyền đáp: "Rõ!"

Sau khi Từ Phong đi, Lương Tuệ Dũng bồn chồn nói: "Lang vương bị thương, tin Phong Trường Việt xuất binh cũng đã đến tai Trác Lặc Thái. Tình hình cấp bách như này, khả năng gã sẽ công thành sớm thôi. Lại là một trận đại chiến nữa."

Thắng bại khó liệu.

"Công thành thì chúng ta mới có cơ hội thắng." Giọng Yến Tư Không mệt mỏi: "Nhưng lần này bị phục kích, thiếu điều phá hủy tất cả...Điều này chứng tỏ không những trong triều có nội gián, mà trong thành Quảng Ninh cũng có, nói không chừng còn ở ngay trong quân ta. Lương tướng quân, việc này cần phải tra rõ."

"Ta đã sớm phái người đi điều tra rồi."

"Có phải là gian tế thân thiết với con trai trưởng của Hàn Triệu Hưng không?"

"Không thể nào." Lương Tuệ Dũng lắc đầu: "Nhất cử nhất động của gã đều bị chúng ta giám sát. Chuyện này do một người hoàn toàn khác."

Yến Tư Không lạnh giọng: "Tra, dù có lật tung toàn quân cũng phải tra ra."

Lúc này, cửa phòng ngủ Phong Dã mở ra, Nguyên Nam Duật bước ra từ bên trong.

Yến Tư Không và Lương Tuệ Dũng đều bật dậy, thấp thỏm nhìn cậu.

Sắc mặt Nguyên Nam Duật tràn đầy mệt mỏi và lo lắng. Cậu ngồi vật xuống ghế, thanh âm mang theo chút sợ hãi: "Cái tên đó...nếu chếch thêm sang bên trái thì hắn sẽ mất mạng tại chỗ."

"Bây giờ...sao rồi." Yến Tư Không thấp giọng hỏi.

"Cái gì có thể làm, đệ đã làm hết rồi. Máu đã ngừng chảy, nhưng mạch tim của hắn vô cùng yếu nên vẫn rất nguy hiểm, nhất định phải chữa nội tạng bị thương mới tỉnh lại được."

"Phải chữa thế nào? Cần thuốc gì?"

Nguyên Nam Duật liếc Yến Tư Không: "Đệ nói xong, huynh đừng sợ nhé."

"Giờ ta còn sợ gì nữa?"

Lương Tuệ Dũng cũng nôn nóng: "Đúng vậy đó Nguyên Nam Duật, ngươi mau nói đi."

Nguyên Nam Duật hít sâu một hơi, chỉ vào ngực mình: "Phải...mổ chỗ này ra."

Yến Tư Không lảo đảo lui về sau, mắt trợn như chuông: "...Cái gì?"

Mổ ngực? Là người còn sống được à!

"Đệ biết chuyện này khó tin, nhưng Dược Cốc có rất nhiều y thuật kinh hãi thế tục. Đệ từng thấy sư phụ thực hành rồi, đệ...học nghệ không tinh nên không dám xuống tay." Nguyên Nam Duật nặng nề nói: "Nhanh thì mấy ngày nữa là sư tôn đến."

Lương Tuệ Dũng nhíu mày: "Lang vương...có thể chống đỡ đến lúc đó không?"

Nguyên Nam Duật cúi đầu, cậu không thể trả lời câu hỏi này.

Yến Tư Không siết chặt nắm đấm, cất bước về phía phòng ngủ Phong Dã, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng nồng nặc mùi thảo dược, chỉ ngửi vào mũi thôi cũng cảm thấy đắng chát, đắng đến mức khiến người ta không dám hồi tưởng cái kiếp người đày đoạ này.

Mặt đất bên cạnh giường có trải một tấm nệm dày, Phong Hồn đang nằm trên đó. Người nó quấn đầy vải trắng, máu thấm ra bên ngoài, trông mà gai mắt.

Tuy không bị thương chỗ hiểm nhưng Phong Hồn vẫn chảy rất nhiều máu, giờ mới ổn hơn. Nó giống như huynh trưởng của nó, đang hôn mê.

Yến Tư Không đi đến trước giường, nhìn Phong Dã nằm bất động. Môi hắn trắng xanh, hai má lõm xuống, hơi thở vô cùng yếu ớt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã gầy rộc hẳn đi.

Đây không phải lần đầu y thấy Phong Dã bệnh tật, tiều tụy và chật vật như thế. Năm đó Phong Dã bị giam ở Chiếu Ngục nửa năm, chịu không biết bao nhiêu tra tấn dã man. Lúc vượt ngục, thế tử Tĩnh Viễn vương trong truyền thuyết trời sinh có sức mạnh của thần, có thể dùng thương nặng một thạch, kéo cung nặng hai thạch, suy yếu đến mức không cả leo lên được ngựa.

Nhưng khi đó, ít ra hắn vẫn có sức sống. Gian khổ và giày vò chưa từng dập tắt ý chỉ của hắn. Đôi mắt hắn hừng hực ngọn lửa báo thù.

Hiện tại, hắn còn chẳng mở nổi mắt.

Yến Tư Không ngồi dựa vào đầu giường, đầu óc trống rỗng, không biết nên suy nghĩ gì, cũng không biết phải làm sao.

Trước đó, tựa hồ y chưa bao giờ nghĩ tới nếu Phong Dã chết thì mình nên làm gì. Phong Dã là nam nhân can đảm nhất, cường tráng nhất, lợi hại nhất mà y từng gặp. Một người như vậy, dường như sở hữu sự bất tử, có thể ung dung dạo bước trong rừng thương mưa tiễn, còn chưa kể đến việc nắm giữ hàng chục vạn đại quân.

Nhưng suy cho cùng Phong Dã vẫn chỉ là người trần mắt thịt, ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử chứ?

Nghĩ đến việc Phong Dã sẽ chết, Yến Tư Không chỉ cảm thấy sợ hãi đến nghẹt thở. Y và Phong Dã ái hận si triền mười năm, người này đã sớm trở thành một phần của y. Thứ y muốn tách ra khỏi người là chữ 'tình' đó. Còn y hiểu rõ, y vĩnh viễn không tách được Phong Dã, vì Phong Dã đã ăn sâu vào cốt nhục y, vào linh hồn y. Chỉ cần y còn nhớ đến bản thân thì y còn nhớ đến Phong Dã.

Yến Tư Không cúi đầu nhìn Phong Dã, hồi lâu, mới nhẹ nhàng vươn tay ra, dùng lòng bàn tay vẽ theo đường nét sắc sảo của hắn. Lần đầu tiên y hiểu, việc cảm nhận được nhiệt độ của một người lại khiến người ta cảm kích đến mức phải bái tạ thần linh.

Ít ra bây giờ hắn vẫn sống.

Trong lòng y chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là muốn Phong Dã sống.

-------------

Bảy ngày sau, xe ngựa Dược Cốc tới thành Quảng Ninh.

Bấy giờ, Phong Dã vẫn đang hôn mê, Phong Hồn thì đã tỉnh lại, nhưng nó vẫn vô cùng suy yếu, hàng ngày chỉ ăn được thức ăn lỏng.

Tổng cộng có ba người từ Dược Cốc đến, gồm một nam nhân khoác áo trắng thuần, đầu đội nón tơi, lụa trắng che mặt, và hai đứa nhóc một nam một nữ, chúng khiêng một cái rương thuốc lớn.

Mái tóc dài bạc phơ của nam nhân buông xõa sau lưng, nhưng dáng người lão cao ráo, bước đi vững vàng, không hề toát lên vẻ già nua.

Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật đi đón lão. Lúc nhìn thấy lão, trong lòng y không khỏi kinh ngạc. Chẳng nhẽ chưởng môn Dược Cốc – Khuyết Linh Hồ không phải là một lão già tuổi xế chiều như trong tưởng tượng của y ư? Mặc dù người này thần bí, nhưng giang hồ có rất nhiều lời đồn, nghe nói lão đã gần trăm tuổi.

Nguyên Nam Duật quỳ phịch xuống tuyết, dập mạnh đầu: "Đệ tử tham kiến sư tôn."

Khuyết Linh Hồ chậm rãi đi đến. Lão hất tay áo vào mặt Nguyên Nam Duật, lạnh lùng nói: "Con lang bạt giang hồ, đã làm nên trò trống gì chưa?"

Âm thanh đó rõ ràng là của thanh niên trai tráng.

"Đệ tử hổ thẹn."

"Cứ tưởng xuất sư rồi chứ? Cuối cùng vẫn làm khổ bộ xương già của ta."

"Đệ tử vô dụng, đệ tử bất hiếu." Nguyên Nam Duật dè dặt nói, có vẻ rất sợ Khuyết Linh Hồ.

Khuyết Linh Hồ hừ lạnh.

Yến Tư Không cung kính chắp tay: "Vãn bối tham kiến Khuyết chưởng môn."

Khuyết Linh Hồ hơi nghiêng đầu: "Ngươi là Yến Tư Không trong truyền thuyết hả?"

"Chính là vãn bối."

Khuyết Linh Hồ trầm mặc nhìn lướt Yến Tư Không từ trên xuống dưới, rồi nói: "Dẫn ta đi gặp Lang vương."

Dứt lời liền bước nhanh vào phủ. Hai đứa nhóc theo sát phía sau, mắt chưa từng ngó ngàng người xung quanh.

Lương Tuệ Dũng và Yến Tư Không liếc nhau, thì thầm: "Quả là bí ẩn, đây chính là 'thế ngoại cao nhân' mà người ta hay đồn thổi ư?

"Suỵt." Nguyên Nam Duật đứng dậy, ra hiệu với họ: "Trước mặt sư tôn đệ nhất định phải cung kính khiêm nhường. Chọc giận ông ấy, không có kết cục tốt đẹp đâu."

Yến Tư Không nhíu mày: "Khuyết chưởng môn bao nhiêu tuổi?"

Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Không ai biết cả, có lẽ hơn trăm tuổi rồi."

Lương Tuệ Dũng kinh ngạc: "Cái gì? Ông ấy là tiên nhân à?"

"Ông ấy..." Nguyên Nam Duật nói: "Cứu người quan trọng, mấy chuyện khác nói sau đi."

Bọn họ đi theo vào phòng.

Khuyết Linh Hồ vừa cởi nón tơi xuống. Tướng mạo lão tuấn dật xuất trần, trường thân ngọc lập*, mái tóc trắng phau, khí chất tựa tiên giáng trần, dung nhan như chừng bốn mươi, làm gì có đặc điểm nào của người tuổi già sức yếu?

· Trường thân ngọc lập: Thân thể như ngọc, ý chỉ người có dáng dấp mảnh khảnh, cao ráo.

Yến Tư Không và Lương Tuệ Dũng đều vô cùng sửng sốt, chỉ có Nguyên Nam Duật là sắc mặt như thường.

Khuyết Linh Hồ nhìn con sói trên đất. Phong Hồn cũng hé mắt nhìn lão.

Nguyên Nam Duật nói gấp: "Sư tôn đừng để ý, đó là sói của Lang vương."

"Sắp chết rồi, đưa tim nó cho ta làm thuốc đi."

Nguyên Nam Duật vội la lên: "Sư tôn, không thể làm vậy được."

"Trong thành có rất nhiều xác sói, có thể tặng cho Khuyết chưởng môn." Yến Tư Không nói: "Nhưng con này thì không được."

Khuyết Linh Hồ không quan tâm bọn họ nữa. Lão đi thẳng tới trước giường Phong Dã, vén áo ngồi xuống, kiểm tra mạch đập của hắn. Lát sau, lão quay mặt lại, nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật: "Con đưa Huyền Thiên đan cho hắn à?"

Nguyên Nam Duật cúi đầu, không dám trả lời.

"Đó là thuốc cứu mạng." Khuyết Linh Hồ lạnh nhạt nói: "Con có biết nó quý giá thế nào không?"

"Đệ tử...dùng nó để cứu mạng."

Khuyết Linh Hồ cúi đầu nhìn Phong Dã, trầm giọng: "Người này trời sinh hiếu chiến, kiệt ngạo khó thuần. Nếu hắn cai trị thiên hạ, chỉ sợ cùng binh độc vũ*. Hắn có đáng là người cho con phò tá không?"

· Cùng binh độc vũ: Cực kỳ hiếu chiến

Nguyên Nam Duật quả quyết đáp: "Lang vương là người lòng mang thiên hạ, lòng mang bách tính. Bằng không, hắn sẽ không tới cứu Liêu Đông."

Khuyết Linh Hồ trầm mặc một hồi: "Mạch tượng của hắn đã yếu lắm rồi, không thể kéo dài thêm. Vong nhi, con ở lại, hai người các ngươi lui ra ngoài."

Yến Tư Không hoang mang nhìn Nguyên Nam Duật. Nguyên Nam Duật liền đáp lại y bằng ánh nhìn kiên định: "Sư phụ chắc chắn cứu được hắn."

Yến Tư Không thầm siết chặt nắm đấm, nhìn Phong Dã thật sâu, rồi ra ngoài với Lương Tuệ Dũng. Song họ cũng không rời đi, mà chờ đợi ở trong sân.

Lương Tuệ Dũng lo lắng đi đi lại lại. Còn Yến Tư Không thì nhắm mắt đứng im tại chỗ, trong lòng tụng kinh cầu phúc. Y vốn không tin thần phật, nhưng ngày hôm nay y chẳng thể làm gì khác ngoài tụng kinh.

Mạng Phong Dã đang nằm trong tay người khác, mà y lại không thể làm gì. Cái cảm giác vừa bất lực vừa tuyệt vọng ấy như đang tàn nhẫn gặm nhấm trái tim y.

Đột nhiên, một thị vệ xông vào sân, hét lớn: "Tướng quân, không xong, không xong rồi--"

Lương Tuệ Dũng thấp giọng mắng: "Ồn ào cái gì! Câm miệng!"

Thị vệ sợ tới mức im bặt, nhưng vẻ mặt vẫn sốt ruột nhìn Lương Tuệ Dũng.

"Nói, làm sao?" Lương Tuệ Dũng thầm thì.

Thị vệ quỳ một chân xuống đất, cũng nhỏ giọng theo: "Quân Kim vây thành rồi!"

Yến Tư Không chợt mở mắt.

Chương 32: