Chương 1

Trong nhà kho, Tống Chấn đá bay tiểu đệ, ai lại tiết lộ tin tức, để bọn hắn bỏ lỡ.

"Lão đại, cảnh sát đến rồi!"

Tống Chấn thầm chửi rủa, bảo đàn em còn lại rút lui trước, cảnh sát chắc chắn sẽ đuổi theo hắn, hắn muốn xem đứa nào mù mắt, dám lộng hành trên địa bàn của mình

Ngay sau đó cảnh sát đến. Người đàn ông dẫn đầu là trưởng quan. Các đường nét trên khuôn mặt anh ta sắc nét, đẹp trai, với bờ vai rộng và đôi chân dài.

“Ai là Tống Chấn?” Giọng nói trầm thấp của viên cảnh sát vang vọng trong nhà kho.

"Là tôi. Làm sao vậy anh cảnh sát? Tôi là người rất tốt."

"Cậu là người tốt sao, phải đi theo tôi một chuyến."

Nghiêm Khải rút ra còng tay, còng vào tay Tống Chấn, đây là trường hợp đầu tiên khi anh chuyển đến Thành phố C. Thông tin mà tổ chức cung cấp cho anh cho thấy Tống Chấn không hề dễ đối phó, hắn quỷ quyệt, xảo trá.

Thật trùng hợp, anh chỉ thích đối phó với loại người như này.

Tống Chấn cau mày khi bị còng tay, hắn ghét cảm giác bị khống chế nhưng hắn không còn cách nào khác là phải giữ cho lão đại của mình không bị phát hiện.

"Cậu dường như khác với những gì những lời đồn đại."

"Tôi trông như thế nào trong những tin đồn mà sĩ quan đã nghe?"

Nghiêm Khải không đáp lại, mà chỉ nhích lại gần Tống Chấn, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp của Tống Chấn đang căng lên, rõ ràng là phản đối cách tiếp cận của anh, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.

"Tống Chấn trong lời đồn đại ... sẽ không lo lắng đổ mồ hôi."

Đếm từng ngày, hắn nên ... Tống Chấn không khỏi lo lắng, nếu bị phát hiện, hắn sẽ không thể rời ở thành phố C.

Nơi giam giữ không phải là đồn cảnh sát, mà là nơi ở bí mật của Nghiêm Khải, nơi này hẻo lánh, khó tìm, Tống Chấn không thể đoán được Nghiêm Khải định làm gì.

"Có phải cảnh sát lạm dụng hành vi bắt giữ người không? Không phải nên đến đồn cảnh sát, đẻ họ bắt giữ tôi sao?"

"Hừ, bắt giữ, đồn cảnh sát không nhốt được cậu, chỗ của tôi là tốt nhất."

Tống Chấn thu hồi nụ cười, dần dần trở nên căng thẳng, rõ ràng hắn cảm thấy chân bắt đầu nhũn ra, đầu choáng váng, quan trọng hơn là nơi bí mật đó hình như bắt đầu có phản ứng.

Chân mềm nhũn, Nghiêm Khải vội vàng đỡ eo của hắn, có chút kinh ngạc, nam nhân này eo nhỏ như vậy sao? Tống Chấn thấp hơn anh nửa cái đầu, nhưng cơ bắp lộ rõ, dù không vận động quá nhiều.

"Điều đầu tiên cậu làm khi đến đây là... cởϊ qυầи áo ra."