Chương 2

Ba chữ này như nổ tung bên tai Tống Chấn, cậu gắt gao nắm lấy áo sơ mi của mình, ánh mắt mất hết bình tĩnh, hoảng sợ nhìn Nghiêm Khải.

Nghiêm Khải nheo mắt lại, Tống Chấn tuyệt đối có bí mật, bí mật này tuyệt đối không thể bị người khác biết, nhưng chuyện hắn thích làm nhất chính là thăm dò bí mật.

Hắn từng bước tới gần Tống Chấn, Tống Chấn không còn đường lui, hô hấp hai người đan vào nhau, Tống Chấn có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng, bao gồm cả dáng người cực kỳ có cơ bắp, nếu cứng đối cứng, với tình hình trước mắt sợ là đánh không lại.

"Chẳng lẽ trong thân thể cậu cất giấu thứ chúng tôi muốn tùm! cất giấu...... ma túy?"

Nghe như thế Tống Chấn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc

"Không, tôi mặc dù là hắc đạo, nhưng đời này hận nhất là ma túy, tôi là sẽ không đυ.ng vào, anh em của tôi cũng sạch sẽ."

"Vậy sao cậu không dám cho tôi xem?"

Tống Chấn nghe nói như thế lại cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới, bỗng nhiên dưới chân giơ lên đạp thẳng lên người Nghiêm Khải, Nghiêm Khải không kịp né chỉ có thể dùng cánh tay ngăn cản, chịu một cú đá này.

Tống Chấn nhanh chóng chạy như điên xuống lầu, nhưng thân thể hiện tại của cậu không còn bao nhiêu sức lực, sau khi Nghiêm Khải phản ứng lập tức đuổi theo, giơ tay bắt lấy Tống Chấn, vặn lấy cánh tay của cậu, cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến, hơn nữa thân thể đặc thù khiến cậu rất nhanh không còn sức lực.

Cả người mồ hôi đầm đìa, Tống Chấn tê liệt ngã xuống thảm, hai mắt mê ly, thân thể đã chống đỡ đến cực hạn, lý trí còn sót lại nói cho cậu biết tuyệt đối không thể, không thể bị Nghiêm Khải phát hiện!

"Tống Chấn! Rất tốt, đã rất nhiều năm không ai dám đánh tôi, cậu là người đầu tiên. "

Ánh mắt Nghiêm Khải mang theo hưng phấn.

Hắn túm Tống Chấn ném lên sô pha, xé nát áo sơ mi của cậu, tay hắn vừa rơi xuống quần, Tống Chấn bắt đầu liều mạng giãy dụa, Nghiêm Khải khống chế hai chân cậu, trực tiếp kéo ra, sau khi nhìn thấy hắn nở nụ cười.

Thì ra Tống Chấn trong lời đồn là một người song tính, Nghiêm Khải cảm giác máu trong người đều đang sôi trào, hắn rất thích nhiệm vụ này, Tống Chấn dưới thân còn đang thì thào nói

"Không cần, không cần."

Nghiêm Khải tựa vào bên tai cậu: "Tao hóa! Thì ra phía dưới có âʍ ɦộ phụ nữ, cho nên không cho tôi xem!"

Thân thể quanh năm bị bao vây lộ ra không khỏe mạnh tái nhợt, hai chân thon dài ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Nghiêm Khải tách ra chân dài lộ ra ở giữa mềm mại âm hôn, hô hấp hắn rung lên.

Tiểu Hoa kia đang dâʍ đãиɠ phun nước, lông Tống Chấn rất ít, huyệt cũng có ít, thịt non bên trong tiểu huyệt nhìn thấy rõ ràng.

"Tao hóa! Đều mẹ nó chảy nước rồi, da^ʍ a!"

Nghiêm Khải vươn ngón tay để ở lối vào, dùng toàn bộ sức đâm ngón tay vào, thịt non tranh nhau kẹp lấy ngón tay, làm cho hắn khó đi vào, trong huyệt vừa ẩm vừa nóng, dươиɠ ѵậŧ Nghiêm Khải nóng cứng nhảy dựng.