Chương 3: Mùi thịt dê

Khi tôi mở mắt ra lần nữa đã là sáng hôm sau.

Không biết ai đã mở cửa sổ, lá tre… hay lá trúc tinh nghịch xuyên cửa sổ vào nhà. Cả một chùm lá, mỗi chiếc lá đều mảnh mai, dài dài nhỏ nhỏ, tôi nhớ đến mái tóc của con gái Đoạn Tiểu Nguyệt, thế là tôi đưa tay ra và bện những chiếc lá lại với nhau.

Chắc vợ tôi đã dậy sớm ra ngõ xóm bán trầu. Trong nhà yên tĩnh, không có một tiếng động.

Máy lạnh trên tường thổi từng chùm khí mát, lá cắt qua kẽ tay, se se lạnh, tôi chợt nhớ Tiểu Nguyệt của tôi sẽ khóc khi đói, khóc cả nghẹn họng, mỗi lần nó khóc đầu tôi lại đau đến ba ngày. Để không đày đọa bản thân, tôi phải nấu cho con bé món gì đó để nó ăn trước khi nó dậy.

Tôi cố gắng đứng dậy khỏi giường. Tôi không thể hiểu tại sao chân mình lại nặng như vậy, cơ thể cũng như bị đàn voi dần qua, đặc biệt là vai. Vừa giơ cánh tay lên, các khớp xương của tôi lanh canh phản đối. Tôi lại cố gắng, thấy trên vai toàn là dấu tay xanh tím.

Tôi mơ hồ biết điều gì đang xảy ra trong đầu mình, nhưng tôi không thể biết đó là một giấc mơ hay nó đã xảy ra, tôi ngã xuống giường và bất giác hét lên trong tiếng ù ù bên tai, “Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!”

Một lúc sau, tay nắm cửa do dự vặn ra, trong tiếng cửa mở, một thiếu niên ốm o rụt rè bước vào nhìn tôi. Thằng nhóc như con sóc, mắt rất to, vô tình đối mặt với tôi thì lập tức đóng cửa chạy đi mất.

Tôi tiếp tục hét lên: “Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!”

Tim đập thình thịch, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Tần Duyệt mặc một bộ âu phục màu xám, mái tóc được chải ngược tỉ mỉ, bóng mượt, nhưng trên khóe miệng lại có dấu vết xanh đen. Tôi vẫn còn nhớ mang máng cậu nói đi gặp quỷ Đức, không biết quỷ Đức có giật mình khi nhìn thấy cái mặt xanh tím này của cậu không.

Cậu đóng cửa lại, thận trọng bước tới và ôm lấy đầu tôi. Tôi áp mặt vào ngực cậu, ngửi thấy mộ mùi nước hoa lạ.

Nó giống như tuyết trắng bị ngập trong sình lầy lâu ngày.

Tôi định thần lại, nắm chặt góc áo của Tần Duyệt, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cứu tôi!”

Tần Duyệt không hiểu ý của tôi, cậu liếc nhìn về phía cửa sổ, những chiếc lá chui vào qua khung cửa sổ đang mở đã được tôi bện lại thành bím như tóc của một bé gái.

“Cứu!” Tôi nghiêm nghị lặp lại.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi trong đôi con ngươi sâu không đáy của Tần Duyệt, lại thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu giống hệt như tôi. Cậu nặng nề bóp vai tôi: “Anh bị sao vậy?”

“Tiểu Nguyệt.” Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, cố gắng xoa dịu nó một chút và giải thích cho cậu hiểu, “Tiểu Nguyệt sẽ khóc khi con bé đói, lúc nó khóc rất xấu xí và ồn ào, tôi không thể bóp chết nó, chỉ có thể dỗ dành.. “

Hai tay tôi vô thức nắm lấy tay Tần Duyệt, “Đừng để nó khóc, tôi rất đau đầu…”

Tần Duyệt da trắng nõn, tay cũng trắng, bị tôi bóp đỏ lên. Cậu nhìn xuống tôi, giọng nói trở nên khản đặc vì lý do nào đó: “Con gái anh tên là Tiểu Nguyệt phải không?”

Tôi phớt lờ cậu.

Cậu thẫn thờ nhìn bện lá đung đưa trong gió, hồi lâu sau mới đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, tôi mới để ý thấy cậu đang đeo chiếc đồng hồ cơ mà tôi tặng. Cậu cau mày rồi lại vội vàng đi ngay.

Khi cậu vào phòng ngủ lần nữa, tôi đang nhấm nháp món đùi dê nướng.

Đầu bếp tự mình đến và hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói chỉ muốn ăn món này. Mọi thứ khác khiến tôi không còn cảm giác ngon miệng.

Tôi cũng muốn ăn đào, nhưng họ chỉ có xuân đào (*). Tôi muốn quả đào to, mềm, ít lông tơ, vỏ dễ xé, ăn xong nước ngọt chảy đầy tay.

(*) một giống đào trơn không có lông tơ, quả hình tim dài, ruột giòn giòn hơi giống mận

Thế là tôi chỉ có thể gặm cái đùi dê này.

Dê càng già càng hôi, dê đực hôi hơn dê cái, dê rừng hôi hơn dê nhà, nghĩ đến đây tôi nghĩ cái chân trong tay tôi hẳn là thuộc về một con dê rừng đực.

Tôi nghĩ đến con dê sữa nhỏ mà Tần Duyệt tự mình lột da, thật là ngon.

Tôi lại nghĩ đến Tiểu Nguyệt của mình.

Mũi tôi cay xè, mặt tôi đẫm nước mắt, đùi dê của tôi như được đổ thêm một lớp nước muối.

Tần Duyệt lặng lẽ nhìn tôi ăn, lấy ra một chiếc khăn tay vuông màu trắng mới tinh có viền dọc lau mặt cho tôi.

Tôi vừa khóc vừa ăn.

Tôi đặt cái đùi dê gặm chỉ còn lại một cây xương lớn xuống, Tần Duyệt cuối cùng cũng giúp tôi xì mũi bằng chiếc khăn tay đó.

Có lẽ cậu nghĩ tôi khóc vì bẩn nên đi lấy khăn lau tay và mặt cho tôi. Lau xong, cậu cảm thấy tôi trông sạch sẽ rồi mới nhanh chóng cởi đồ ngủ tôi ra: “Anh à, ăn cho em một lần được không?”

Tôi ngồi trên giường không nhúc nhích, tưởng tượng đến cảnh cậu triệu tập những người ở hành lang, để những người đó vào bóp má cho há hốc mồm ra khiến tôi chỉ muốn bật cười. Tần Duyệt sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn, và tôi không định hành hạ bản thân nữa.

Tôi há miệng định ngậm của Tần Duyệt vào, nhưng cái thứ đó ngang tàng mà cắm sâu vào cổ họng tôi khiến mắt tôi tối sầm, tôi nghĩ Tần Duyệt hẳn là một con dê rừng đực. Cậu quá nặng mùi.

Tôi tuyệt vọng đẩy cậu ra, trào nước mắt sinh lý, nôn khan.

Cậu nhìn tôi chằm chằm, mắt hơi mở to, hơi thở trở nên nặng nề hơn, rồi đột ngột đứng thẳng người, cởϊ qυầи ngủ của tôi ra, bóp lấy dầu bôi trơn rồi chen vào lỗ hậu tôi như gấp lắm rồi.

Cậu căn bản không thể làm được công việc tỉ mỉ, tôi ngồi ở trên giường, dầu bôi trơn chảy thưa thớt xuống gốc đùi, chảy xuống ga trải giường, thấm đẫm một vệt nước lớn sẫm màu, mà chỗ cần dùng thì không dính được bao nhiêu.

Tôi thích làm việc ban đêm, Tần Duyệt thích làm việc ban ngày.

Tôi hoàn toàn không hứng thú với đàn ông, còn Tần Duyệt hoàn toàn không hứng thú với phụ nữ.

Hai chân tôi bị dạng ra, Tần Duyệt thở hổn hển bên tai tôi. Dầu bôi trơn mát lạnh, cây gậy th*t mềm mại cũng vậy, cho đến khi cậu ướt sũng, hừng hực xông vào tôi.

Cậu thậm chí còn không cởϊ qυầи tây, chỉ cởi khóa quần. Khóa quần kim loại rạch da thịt tôi một cái, tôi vươn tay muốn đẩy cậu ra, nhưng bàn tay Tần Duyệt lại bóp chặt phần vai tím xanh của tôi, tôi đau nhức, cánh tay không còn sức, trượt xuống cơ bụng rắn chắc của cậu.

Tần Duyệt thay đổi mấy tư thế, tôi quỳ ở trên giường, cậu từ phía sau, nhanh nhất tàn nhẫn mà đâm chọc. Cậu có vẻ thích tư thế này, làm được một lúc, cậu lại bắt đầu hằn học nói tiếng Môn.

Tôi thực sự không hiểu nên nằm im không dám hỏi.

Bụng đau đến mức khó có thể quỳ xuống, nhưng Tần Duyệt vẫn tiếp tục lớn tiếng lặp lại một câu tiếng Môn bên tai tôi.

Toàn thân dưới như bốc hỏa, tôi có chút xấu hổ, quay đầu quát cậu: “*** mẹ, bố không hiểu!”

Khi còn sống, bố tôi đã làm một việc thiếu rất đức hạnh, đó là cho cấp dưới học tiếng Trung trước rồi mới đến tiếng Môn, kết quả là đám trẻ con chúng tôi không thể hiểu hay nói được tiếng Môn.

Tần Duyệt có vẻ hơi bối rối, dương v*t của cậu co lại một vòng, hắng giọng hỏi tôi như một tên ngốc to xác, “Anh … có thể rên được không?”

“…”

“Xì xà xì xồ cả buổi chỉ một câu này?”

“Không có,” Tần Duyệt nói, “Em còn khen anh da^ʍ.” Khí thế của cậu như bị nướ© ŧıểυ dội sạch, khó khăn giãy dụa: “Vậy… anh rên một chút được không?

“Được,” tôi lấy tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, “Nắc mạnh lên.”

Lúc sắp xuất tinh cậu rút ra, vội vàng kéo cổ áo ngủ của tôi đến phía trước, tôi nhắm mắt, bị cậu bắn đầy vào mặt.

Cậu không quan tâm trên mặt tôi toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, tiến đến hôn tôi, môi tôi bị cậu cắn nát, mùi tanh ngọt tràn ra khoang miệng.

Tôi đặt tay lên hầu kết ướt đẫm của cậu, cảm giác như lần đầu tiên chạm vào quả đào mà Tần Duyệt mang cho tôi. Ma xui quỷ khiến tôi sát lại gần nhấc tay lên và liếʍ hầu kết của cậu.

Mặn.

Cậu bị tôi liếʍ láp, hầu kết của cậu di chuyển lên xuống nói: “Hàng do các nhà điều chế chế tạo hiện tại… không đủ tinh khiết. Người Đức không hài lòng.”

Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Tôi để lại chú Nyan cho cậu rồi mà?”

Cậu không nói gì, nhưng tránh ánh mắt của tôi, hầu kết của di chuyển. Nhìn cậu ta lo lắng, tôi đã hiểu: “Cậu gϊếŧ chú Nyan rồi.”

Tần Duyệt tức giận cất cao giọng: “Em thật sự không định gϊếŧ ông ta. Ông ta không nói cho em biết anh đang ở đâu! Ai biết được cái thứ già nua kia bị hai lần điện giật đã lăn ra chết!”

Tần Duyệt đưa tôi đến nhà máy, tôi yêu cầu công nhân sửa sang lại đường ống, sau đó sử dụng axit clohydric để hỗ trợ bước cuối cùng của quá trình lọc.

Hàng hóa rơi sột soạt từ trong ống, trong vắt như nước mắt tiên cá. Tôi nghĩ, họ nên gọi tôi là ‘Bàn tay đá’, làm sao có thể gọi tôi là ‘Bàn tay vàng’?

Tần Duyệt rất vui.

Một nhà điều chế không có lưỡi cũng vui vẻ ra hiệu với tôi —— Tần Duyệt không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cậu không biết chú ấy và tôi đang làm gì.

Tôi gật đầu và lùi lại một bước —— Tôi luôn cảm thấy mặt mình chưa được rửa sạch, có mùi rất lạ, không dám lại gần mọi người.

Tần Duyệt vội vàng rời đi, có lẽ là để đưa hàng mẫu cho quỷ Đức xem trước, thiếu niên giọng vịt đực đưa tôi trở lại phòng ngủ. Phòng ngủ không có TV, tôi không có việc gì để làm, tiếp tục bện lá, độ cao càng ngày càng cao, tôi đứng vắt vẻo trên cửa sổ chậm rãi đan lá vào nhau. Lính canh vội vã cuống cuồng chạy tới, cầm súng đứng cách đó không xa, có lẽ là để canh chừng sợ tôi trốn thoát.

Bầu trời không một gợn mây, mặt trời phách lối chuyển sang màu trắng.

Tôi bện được một lúc thì thấy lính canh đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, tôi muốn để cậu ta quay lại chỗ bóng cây, đành đẩy bím tóc dài ra khỏi cửa sổ rồi đóng cửa sổ lại.

Ở giữa tủ sách là một cuốn kinh Phật dày bìa màu xanh lam với một bức ảnh màu ở giữa.

Những người trong bức ảnh đều có khuôn mặt trẻ con, từ trái sang phải là tôi, Tần Duyệt, Thaung, Myaing và con gái của chú Nyan là Winlai.

Thaung và Myaing, một người chết cách đây 10 năm và người còn lại cách đây 4 năm. Winlai lại khá tốt, kết hôn với con trai của chủ tịch Đặc khu hành chính, độc quyền toàn bộ dược phẩm nhập khẩu của Kokang.

Vào buổi tối, cậu bé có giọng nói vịt đực mang đến cho tôi một chú mèo con. Con mèo con có màu xám, bộ lông xù xì, và đôi mắt của nó giống như một cặp bi thủy tinh.

Tôi nhìn chằm chằm nó một lúc, nhận ra điều gì đó lạ, lấy ngón tay đâm vào trán nó và đẩy nó ngã nhào, nó há miệng nhe đôi nanh nhỏ xíu về phía tôi, nhưng tôi không nghe thấy một chút âm thanh nào.

“Tần Duyệt bỏ thuốc cho nó câm à?”

Thiếu niên lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có ạ, nó vừa sinh ra đã không biết kêu. Ông chủ nói anh sợ ồn nên để em mang đến cho anh. Ông chủ đang thương lượng giá cả với người Đức, chưa có thời gian để rảnh rỗi, nhờ em hỏi anh mất bao lâu để có được một tấn hàng?”

“Nói với Tần Duyệt, chuẩn bị ephedrine, tôi muốn một tấn rưỡi ephedrine.” Tôi xoa cổ con mèo con, nó duỗi bàn chân ra và cào vào mu bàn tay tôi.

Thế là trên mu bàn tay tôi có thêm ba vết cào.

Tôi không biết mèo lớn bao nhiêu, đủ tháng hay chưa, có cần sữa hay không. Tôi chơi với con mèo đến ban đêm, trên cơ thể tôi có hơn chục vết cào, sau đó tôi nhìn nó chiếm giường của tôi và gru gru ngủ thϊếp đi rồi chui vào phòng tắm tắm rửa.

Phòng tắm có một bồn tắm ngoại cỡ, từng là nơi yêu thích của tôi.

Khi Tần Duyệt quay lại, tôi đang ngâm cả người trong nước và thổi bong bóng.

Cậu vớt tôi ướt đẫm ra khỏi bồn tắm hỏi, “Anh không bao giờ dùng đến ephedrine mà?”

Tôi vẫn đang ngâm mình trong làn nước ấm từ đầu gối xuống, nửa thân trên lạnh lẽo của tôi chật vật muốn trở lại trong nước, tôi trơn trượt thoát khỏi tay Tần Duyệt rồi ngồi trở lại trong bồn tắm, thậm chí còn giấu miệng xuống dưới mặt nước, chỉ để lộ ra đôi mắt và mũi, lục bục nói ra bong bóng nước: “Có thể không cần, cậu để cho quỷ Đức đợi hai tháng đi.”

Tần Duyệt nhìn tôi chằm chằm như gặp quỷ. Cậu đi vòng quanh bồn tắm của tôi nhiều lần, khiến tôi chóng cả mặt, cuối cùng quay đầu lại đóng sầm cửa phòng tắm.

Lòng bàn tay của tôi nhăn lại, nước từ từ nguội đi. Tôi mở van kim loại trong bồn tắm và nhìn nước ồng ộc chảy xuống từng chút một.

Tần Duyệt cầm trong tay một cái chai nhựa nhỏ màu đỏ mới tinh, có lẽ là đồ mới từ đâu đó, ném lên giường, con mèo câm trong chăn bông bị giật mình phóng ra cửa sổ không bao giờ đóng lại.

Bị con mèo chen ngang, hay con mèo đánh tan sự kiêu ngạo, Tần Duyệt tìm lại không được khí thế lúc đầu, liền chỉ vào tôi: “Anh chắc em không nỡ đánh anh không? Em có cả tỉ cách để trị anh đấy!”

“Muốn *** thì ***, chuốc thuốc thì chuốc, nhưng đừng làm ồn. Tuyệt đối không được ồn ào.” Tần Duyệt theo sát quá tôi, tôi xoay người suýt chút nữa giẫm lên chân cậu, “Mỗi lần cậu ồn ào tôi chỉ muốn khâu miệng cậu lại.”