Chương 2

Tật y rất nhanh được gọi đến, dùng thuốc xong, nhiệt độ của Hàn Tông mới dần giảm xuống.

Hàn Uyển thở ra một hơi.

Đêm càng lạnh, mới nhận ra hai cánh tay đã phát lạnh, thấy mẫu thân canh giữ trước giường lau mồ hôi cho đệ đệ, nàng cuốn bình phong lại, chậm rãi ngồi xuống.

Trong phong đèn đuốc sáng trưng, làm bóng lên thảm nhung thật dày được trải trên sàn gỗ tếch, lộng lẫy hiên ngang, to rộng nặng nề.

Nơi này là quân phủ Đông Dương.

Hàn gia vốn là dòng chính Hàn vương, đời thừa kế thứ mười ba ở Hàn quốc, bị Quyền Khanh Cù thị soán ngôi, sau Cù thị bất tài lại bị Trần chiếm đoạt. Hàn Thái tử bị nghi trốn về Tuân, yên lặng sinh đời sau, rời khỏi tổ tiên nhà Thương, con cháu Di đi khắp thiên hạ, giàu có bạc triệu. Lúc tuổi già gặp phải đại chiến hai nước Tuân Yến, Di quyên góp tài lực tăng quân tư cho Tuân, là mấu chốt giành thắng lợi. Sau Tuân vương phong cho Hàn Di thành Đông Dương, là Đông Dương quân, thừa kế ba đời.

Hàn thị rốt cục lần nữa đi lên.

Hàn Di là tẳng tổ của Hàn Uyển ông cố.

Nhưng phong ấp ba đời, hiệu buôn mới là gốc rễ của Hàn thị, mỗi một đời gia chủ Hàn thị đều dụng tâm kinh doanh, cho tới bây giờ, có thể nói hoàn toàn xứng đáng phú khả địch quốc.

Đáng tiếc phụ thân nàng chết quá sớm .

Phụ thân và mẫu thân tình cảm sâu nặng, dưới gối chỉ có con vợ cả một trai một gái, đệ đệ của nàng căn bản là chưa kịp lớn lên, ông đã qua đời.

Mẹ góa con gái mồ côi con trai ốm yếu.

Khó trách phụ thân nàng dù phải cố chống đỡ, cũng muốn trở về nhà dặn dò các nàng, mới bằng lòng trút xuống hơi thở cuối cùng.

Hàn Uyển mở mắt, lẳng lặng nhìn bình phong lớn bằng gỗ sơn mài sơn hoa văn tùng hạc duyên niên trước mắt.

Trước khi phụ thân lâm chung, đã dặn dò nàng mang theo mẫu đệ đến Tuân, tìm nơi nương tựa là vị hôn phu của nàng.

Nàng và Dương Vu Thuần là chỉ phúc vi hôn*, hai người là thân biểu huynh muội, mẫu thân của hắn là dì ruột nàng. Dương gia là Tương Bình Hầu phủ, rất được Tuân vương nể trọng, bào muội* Dương di phụ* là Tuân vương hậu, đủ khả năng che chở Hàn gia.

*chỉ phúc vi hôn: hứa hôn từ trong bụng mẹ

bào muội: em gái ruột

di phụ: chồng của dì

Đời trước Hàn Uyển đã làm như vậy .

Cũng thật có thể sống tốt.

Đáng tiếc là, cuối cùng trêи đường hồi hương tế bái phụ thân, vẫn bị người chui chỗ trống, làm đắm thuyền, nàng rơi xuống nước bị bắt.

Có thể thấy, dựa vào người chung quy là không an toàn.

Cho nên đời này, Hàn Uyển không muốn dựa vào người khác, nàng muốn dựa vào chính mình.

Bảo vệ gia nghiệp.

Còn có...

Đáy mắt Hàn Uyển tối sầm, chân tướng phụ thân ngoài ý muốn!

Nghĩ nghĩ triệt để, hiểu rõ trước sau, nàng đứng dậy.

Lúc này cửa phòng mở ra, nữ tỳ bưng một chén thuốc mới tiến vào, Hàn Uyển tiếp nhận, mẫu nữ hợp lực, cho Hàn Tông uống thuốc lần thứ hai.

Sắc trời dần sáng, lần thứ hai tật y tiến lên bắt mạch, cuối cùng ông ta cũng kết luận tiểu lang quân đã đỡ sốt.

Sao đó chỉ cần cẩn thận chiếu cố, sẽ không đáng ngại.

Trông đến nửa đêm, đệ đệ khỏe lên.

Ai nấy đều thở ra một hơi.

Bao gồm cả Hàn Uyển.

Tia nắng ban mai ánh vàng rực rỡ xuyên qua màn cửa sổ, dừng lại trêи mặt đất trước tấm bình phong, sáng ngời lại ấm áp.

Đệ đệ khỏe mạnh, Hàn Uyển lập tức nhớ tới một người khác.

Trong sóng nước cuồn cuộn, một đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực.

Gạt bàn tay nhũ mẫu đang quấn tóc tinh tế cho nàng, tùy ý nhặt một cây ngân trâm, nàng hỏi: "Mục hàn đâu?"

Nhũ mẫu sửng sốt, Hàn Uyển bổ sung: "Vũ Vệ Môn của phụ thân đâu?"

Nhũ mẫu vội nói: "Thị tỳ không biết, nhưng lúc trước nghe nói đã bị Tào ấp tể giam giữ chờ xử lý."

"Toàn bộ sao?"

"Vâng, là toàn bộ."

Hàn Uyển nhíu mày: "Người đâu, gọi Tào ấp tể đến."

...

Hàn phụ vào Nam ra Bắc, dấu chân đi khắp các quốc gia, bên người có một đội bảo vệ nhân số đông đảo vũ dũng phi thường.

Mục Hàn vốn là thân vệ của Hàn phụ, là người nổi bật trong đó, sau đó mới đến bên người Hàn Uyển.

Ấp tể, phụ trợ chủ quân xử lý mọi việc trong thành cùng với chủ sự ngoại vụ giúp quân chủ, xảy ra chuyện gì, ông ta quả thật có tạm quyền xử lý trước, cũng không tính là vượt quyền.

Lúc Hàn phụ đi vòng vèo gần Đông Dương, gặp phải tội phạm. Chiến đấu kịch liệt, đạo tặc bị gϊếŧ lui, chỉ tiếc trong quá trình giao chiến, đá lớn lăn trúng xe của Hàn phụ, cả xe nghiêng đổ xuống sườn núi, Hàn phụ bị thương nặng không chữa nổi.

Tào ấp tể trung niên bốn mươi tuổi, mặt chữ điền có râu, làm ấp tể Đông Dương đã hơn mười năm, thường ngày rất được tin tưởng. Hiện giờ chủ quân vong thệ* mới nhập táng*, đúng là lúc công việc bề bộn, nghe được nữ lang cho gọi, kinh ngạc, vội vàng tới, trêи đường hỏi thăm một chút, thấy nói là có liên quan đến thân vệ gia chủ, không khỏi nhíu mày.

*vong thệ: chết (này mình để nguyên đỡ mất sắc thái trang trọng của từ)

nhập táng: chôn cất

Hiện giờ cung nữ lấy đoan trang nhã nhặn là đẹp, nữ lang trong phủ là Tương Bình Hầu thế tử phu nhân tương lai, hai năm trước đã được chủ mẫu dạy dỗ, là không quản ngoại sự , sao đột nhiên lại hỏi chuyện này.

Đi vào bên trong, chưa tới chính viện, đã thấy dưới Hàn nữ lang đang đứng dưới hành lang.

Vừa thấy, ông ta đã kinh ngạc.

Ánh dương mỏng manh xuyên qua mái hiên, dừng ở châu sa hành lang màu đỏ thắm, mái tóc Hàn Uyển đen tựa nước sơn, dung sắc đoan chính thanh nhã, nắng sớm vàng kim đậu trêи mặt nàng, da thịt như tuyết bạch gần như trong suốt.

Đệ nhất mỹ nhân Đông Dương nổi tiếng xa gần.

Người vẫn là người đó, chỉ là thần thái, tổng cảm thấy có cái gì đã biến hóa.

Trong sự xinh đẹp nhã nhặn không làm lu mờ vẻ rực rỡ, nhìn quanh bừng sáng, tùy tiện vô tư lự.

Nhưng hôm nay, lưng thẳng tắp, khóe môi khẽ nhếch, một đôi lông mày hoa đào vẫn tinh xảo như trước, ánh mắt khẽ động, lại như thêm vài phần sắc bén.

Như trút bỏ hết nét trẻ con, thành thục đứng lên.

"Tào ấp tể."

Hàn Uyển không nói lời vô nghĩa, vừa thấy người trực tiếp hỏi: "Vũ Vệ môn của phụ thân hiện ở đâu?"

Tào ấp tể cảm thấy hơi động, trêи mặt không đổi, trả lời: "Chư vệ thất trách, khiến chủ quân gặp nạn, hiện đã xử trí."

Lời này cũng không sai, gia chủ gặp chuyện, thủ vệ bụng làm dạ chịu, nhưng theo Hàn Uyển biết được sau đó, chuyện lúc ấy cũng không phải toàn bộ thân vệ đều ở bên cạnh Hàn phụ.

Tỷ như Mục Hàn.

Hắn phụng mệnh Hàn phụ, áp giải hàng quý về phủ trước, xảy ra chuyện cũng không ở đó. Hắn vội vã dẫn người nhanh chóng đi vòng vèo, lúc này mới đánh lui tội phạm.

Ít nhất một phần này là vô tội.

"Toàn bộ?"

Tào ấp tể cung kính trả lời: "Vâng."

Hàn Uyển nhíu mày: "Xử trí như thế nào?"

Tào ấp tể dừng một chút, nói: "Lương dân cách chức xuất phủ, nô tịch hôm qua toàn bộ đưa vào quận doanh."

"Cái gì?!"

Hàn Uyển cả kinh, nàng lúc này nổi giận: "Tào ấp tể, sự tình liên quan đến thân vệ của phụ thân, sao ngươi dám tự tiện chủ trương?"

Hàn phụ lương thiện, trong phủ thu nhiều nô ɭệ, cũng không hà khắc, người có năng lực cũng sẽ đề bạt, thân vệ của ông xuất thân nô ɭệ chiếm hơn phân nửa, gồm cả Mục Hàn.

Cái gọi là quận doanh, tức là quan nô doanh.

Thế đạo bây giờ, súc vật còn quý hơn nô ɭệ vài phần, có thể tưởng tượng tình trạng bên trong, sao Hàn Uyển có thể không biến sắc?

Thần sắc Tào ấp tể lại chưa đổi, ông ta cung kính chắp tay: "Tại hạ đã bẩm qua phu nhân."

Hàn Uyển từ trêи cao nhìn xuống, rũ mắt nhìn Tào ấp tể dưới bậc.

Đông Dương truyền tới đồng lứa Hàn phụ đã là đời thứ ba, sau khi ông mấy đương nhiên không cần lưu lại ấp tể, đời trước Tào ấp tể là cùng các nàng đến Tuân đô.

Thực tự nhiên, ông ta chính là đại quản sự hiệu buôn Hàn thị.

Đời trước Hàn Uyển và mẫu thân ở Tương Bình Hầu phủ, ông ta ở bên ngoài quản lý xử lý mọi việc của hiệu buôn.

Phụ thân chết, nhân tâm từ từ thay đổi cũng không kỳ quái.

Không biết thay đổi bao nhiêu người, nhưng bên trong khẳng định có ông ta.

Không có Tào ấp tể nội ứng ngoại hợp, ai cũng không có khả năng nhanh như vậy thành công tiếp nhận hiệu buôn Hàn thị.

Khi nào Tào ấp tể thay đổi, Hàn Uyển không biết, nhưng hiện tại, thật rõ ràng ông ta đã bài trừ người không theo mình.

Mục Hàn.

Mục Hàn tuy còn trẻ , đã là đội phó, đợi đội chính La thúc từ chức, hắn sẽ tiếp nhận, là Hàn phụ đặc biệt bồi dưỡng. Hàn phụ bồi dưỡng không chỉ ở phương diện này, tình huống Hàn gia sau đó đặc biệt, Hàn Tông thể yếu nhiều bệnh, rất cần một người phụ trợ trung tâm có khả năng, ông đã lựa chọn Mục Hàn.

Cái này Hàn Uyển biết một ít, nàng còn biết phụ thân đã bắt đầu cho Mục Hàn tiếp xúc việc kinh doanh.

Tào ấp tể đương nhiên sẽ không thể không biết.

Ông ta đây là đang thừa dịp mẫu thân nàng thương tâm, trong lòng khó tránh khỏi oán trách nhóm thân vệ hộ chủ bất lực, ông ta tránh nặng tìm nhẹ hỏi một câu, chuyện này cũng rất thuận lợi .

Cho nên thần sắc ông ta tự nhiên, bởi vì sẽ không ra bất cứ cái gì sai lầm.

Hàn Uyển liếc ông ta một cái thật sâu, không có nói lời vô nghĩa, chỉ lập tức phân phó: "Lấy xe, lập tức đi!"

...

Hàn Uyển đi xe tám mươi dặm, tại vùng ngoại thành quận thành, đuổi theo đội ngũ.

Nhìn từ xa, đội ngũ lại một trận xôn xao.

Lòng nàng căng thẳng, phân phó: "Nhanh chút!"

Xa phu liên tục giơ roi, hai bên truy đuổi nửa chén trà nhỏ đã kịp, Hàn Uyển trông mong kiễng chân nhìn.

Ánh mắt đầu tiên, nàng đã trông thấy mục hàn, lúc này mi tâm nàng nhăn lại.

Cuối mùa thu trăm cỏ ố vàng, gió lạnh thổi, một nam nhân cao lớn trẻ tuổi đứng ở giữa đám đông, trên cánh đồng cỏ hoang vu, hắn một thân bố y đen đơn bạc, nhìn không chút nào thấy lạnh, gương mặt cương nghị yên lặng, đứng thẳng không nhúc nhích.

Trước mặt hắn là một nam nhân cưỡi ngựa mặc áo tơ nâu, trang phục đại quản sự, đang giận tím mặt, quát lên một tiếng lớn, hung hăng đánh một roi xuống.

Roi dài bằng sắt phá không "vυ"t" một tiếng, nữ tỳ bên người nhịn không được kinh hô, tâm Hàn Uyển căng thẳng, đã thấy Mục Hàn đưa tay, chuẩn xác bắt lấy thân roi.

"Ba" một tiếng nặng nề, roi quấn vài vòng ở cổ tay hắn, một phát thấy máu, da tróc thịt bong.

Chư vệ bên người mặt lộ vẻ tức giận, cũng không dám nói gì.

Quản sự kia kéo kéo roi, không chút sứt mẻ, không khỏi giận dữ: "Đợi về phủ, ta báo cáo phu nhân, cho ngươi nhìn xem!"

Gã lạnh lùng liếc mắt nhìn đám nô ɭệ ti tiện đang bị tra tấn này một cái.

Đôi mắt Mục Hàn buồn bã, lưng thẳng lại mảy may không động.

Đang lúc quản sự phân phó muốn áp tải đi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng xe, kinh ngạc ngẩng đầu, một chiếc song viên truy xa, trước xe có treo huy hiệu "Đông dương" phủ.

Gã không khỏi nhíu mày, lại không dám chậm trễ, lập tức xoay người xuống ngựa hành lễ.

Đang nghĩ là ai, mành vén lên, một làn hương thản nhiên ấm áp theo gió đưa tới, váy áo tố sắc, tóc cài ngân trâm, làn tóc đeb thả phía sau theo gió mà động, Hàn Uyển nhíu mày: "Ngươi là ai?"

"Ách, tiểu nhân là người phủ Bành Lăng phu nhân."

Hàn Uyển lập tức đen mặt.

Mục Hàn có huyết thống người Yết, sinh ra ngũ quan thâm thúy, dáng người vô cùng cao lớn, khổ luyện võ nghệ nhiều năm có một thân cơ bắp chặt chẽ lại rắn chắc, phá lệ cường tráng, giống như thân thể hắc báo sôi sục sức bật mười phần.

Rất được một ít quý phụ ưu ái.

Đương thời trinh tiết quan niệm không nặng, quý phụ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ hoặc nuôi dưỡng nam sủng cũng không khó thấy.

Bành Lăng phu nhân này từng hỏi muốn Mục Hàn ở chỗ Hàn mẫu, bị Hàn phụ đen mặt kiên quyết cự tuyệt.

Quản sự ngượng ngùng: "Tiểu nhân đúng dịp gặp phải, muốn làm cho phu nhân vui."

"Phải không?"

Hàn Uyển từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Mẫu thân hôm qua quá mức thương tâm, quay lại nghĩ là không ổn, nên phân phó gọi về."

Quản sự nghẹn họng nhìn trân trối: "Này, này..."

Không có gì mà "này", người chưa tới quận doanh, còn chưa tiếp nhận, thì vẫn là người nhà nàng.

Hàn Uyển chỉ phân phó thưởng cho người của quận doanh, sau đó bảo đến thưởng tiền, mừng rỡ một chuyến vốn tay không, quỳ xuống đất tạ ơn vui rạo rực rời đi.

Quản sự căm giận, lại bất đắc dĩ, cũng đành phải trầm mặt cáo lui.

Lúc này Hàn Uyển mới nhìn về phía Mục Hàn.

Nàng nhẹ giọng: "Mục Hàn."

Mục Hàn lập tức đứng cách ba trượng trước xe, hắn dừng một chút, lập tức tiến lên hành lễ.

Gió thu ào ào, bố y đơn bạc bay bay, thân thể như vận sức chờ phát động, mỗi khối cơ bắp đều có sức bật mười phần, có vài vết roi làm tổn hại bố y mỏng manh, miệng vết thương còn đang chảy máu.

Hắn rất cao, nàng đứng ở trêи xe, nếu không phải do cúi đầu, hắn sợ là còn cao hơn nàng chút.

Tới trước xe ba bước, Mục Hàn ba qùy một lạy: "Mục Hàn gặp qua tiểu chủ tử!"

Thanh âm không cao, thuần hậu mà hơi ám ách, lại vô cùng trầm ổn, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác tin cậy.

Có chút quen thuộc, nhưng càng nhiều là xa lạ.

Hàn Uyển nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đời trước sau khi nàng chết, Mục Hàn cũng giãy dụa lên bờ, hắn bị thương phi nước đại trăm dặm đuổi gϊếŧ tên nam nhân che mặt kia, cuối cùng đồng quy vu tận.

Nàng rủ mắt theo dõi hắn phát đỉnh.

Kỳ thật nàng và Mục Hàn cũng không quá quen thuộc, đời trước bởi vì đệ đệ chết, gặp lại Mục Hàn, là trên đường đi Tuân đô.

Tuyết lớn bay tán loạn, thương tích hắn chất chồng loạng choạng một đường, đi theo.

Nàng lúc đó mới từ thương tâm mà bệnh tỉnh lại, sai người suốt đêm đi vòng vèo Đông Dương chuộc nhóm thân vệ về.

Vết thương của Mục Hàn tốt lên, cảm động và nhớ nhung hắn trung thành, Hàn Uyển đã để hắn lại bên người.

Nhưng bên người Hàn Uyển cũng không chỉ có một hộ vệ, Mục Hàn luôn trầm mặc ít lời, bình thường cảm giác tồn tại của hắncũng không mạnh, lại không ngờ...

Cả mẫu thân nàng cũng tin tưởng tin báo tử của nàng mà bày linh đường, có thể thấy đối phương bố trí thiên y vô phùng, mặc dù là vậy, Mục Hàn vẫn không chịu buông tha.

Nàng chết, hắn bị thương chạy như điên đuổi gϊếŧ. Nàng còn nhớ rõ cặp mắt đầy tơ máu đỏ bừng, với ngày thường ít lời trầm mặc như thay đổi một người khác, cái loại liều lĩnh mặc hết thảy điên cuồng chém gϊếŧ, nam nhân che mặt bị gϊếŧ chết, đám hắc y nhân kia tử thương hơn nửa, cả người hắn đẫm máu.

Cuối cùng hắn ngã xuống trêи đường mang nàng về Tuân đô, bị thương nặng không chịu nổi, mất máu mà chết, cố một hơi mang nàng rời núi, ngã vào bên cạnh đường lớn.

Nếu không có như thế, chỉ sợ mẫu thân nàng cũng không biết tin báo tử chân chính của nàng.

Trung thành như vậy, khiến Hàn Uyển chấn động.

Nàng tự mình xuống xe, cúi người vươn tay, ôn thanh: "Ta đến chậm."

Tác giả:

Chương hai hoàn tất! !

Tâm thủy nhiều năm ngạnh, hèn mọn yêu trung khuyển tâm phúc cùng hắn chủ tử Đại tiểu thư, bảo hộ cùng bị bảo hộ câu chuyện, rốt cục mở! ! (≧▽≦)

Yêu các ngươi! !

Cuối cùng, còn muốn cảm tạ trước cấp văn văn đầu lôi bảo bảo úc:

Phi tuyết ×5, một viên cây tiên nhân chưởng

Sao sao thu! !

Ngày mai gặp nha bảo bảo nhóm! (^▽^)

(đoạn tác giả nói mình không hiểu lắm cũng thấy không có gì nên để vậy thôi.)