Chương 3: Không phải lần đầu tiên nàng cứu hắn.

Editor: Gió

Nàng lẳng lặng đứng rước mặt hắn.

Nhẹ giọng nói: "Ta đến chậm."

Giọng Hàn Uyển rất êm tai, như tiếng cầm sắt, uyển chuyển động lòng người, do thút thít quá nhiều đả thương cuống họng nên hơi ám ách, lại rất chân thành.

Hắn không khỏi ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt đen nhánh sáng long lanh.

Ánh nắng mùa thu thật mỏng từ đỉnh đầu chảy xuống, da thịt nàng như trở nên trong suốt, lông tơ tinh tế, hơi hồng hồng, mệt mỏi tổn thương khiến khuôn mặt của nàng có một tia tái nhợt, càng làm nổi bật một đôi mắt hoa đào tinh xảo chói mắt.

Này đôi con ngươi đen láy sáng long lanh, không hề chớp mắt nhìn hắn, một câu ngắn ngủi, có một loại ảo giác xưa cũ, ánh mắt như xuyên qua thời gian, rơi vào trên mặt của hắn.

Hắn vượt qua, nhưng nàng lại không có tức giận, còn cười cười.

Mục Hàn vội cúi đầu xuống.

"Tạ tiểu chủ nhân."

"Trở về thôi."

Hàn Uyển nhẹ nhàng nói.

Nàng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn trên dưới một trăm khuôn mặt trước mắt hoặc nhiều hoặc ít nhìn quen mắt: "Ủy khuất các ngươi, đều trở về thôi."

Một đám chư vệ nín hơi đã lâu kích động vui mừng hạnh phúc, vội quỳ xuống: "Ti chức cảm tạ tiểu chủ nhân!"

. . .

Một đám vũ vệ theo đuôi xe trở về.

Quá nhiều người, nàng lại vội chạy đến, chỉ có thể để bọn họ đi bộ, nàng thả chậm tốc độ.

Nhưng ra cũng không có việc gì, bọn hắn đều là vũ vệ xuất thân nô ɭệ, đều có thể chịu được cực khổ, chút lộ trình này cũng không cảm thấy gì, ngược lại được trở về, kích động cao hứng cảm xúc dâng cao.

Không ít người có vết thương, Hàn Uyển phải sai người vào thành mua thuốc trị thương, để bọn họ tạm thời thoa trước một chút, lại sai người hỏi khả năng chịu đựng.

Hoàn toàn không có vấn đề, thực tế nếu người không tiện đi đường đều sẽ có người thay phiên cõng, cũng không ảnh hưởng.

Nữ tỳ phụng mệnh đặc biệt hỏi Mục Hàn, Hàn Uyển thấy trên người hắn tổn thương mới vết thương cũ, nửa người loang lổ vết máu nhìn có chút nghiêm trọng.

Mục Hàn ngắn gọn trả lời: "Không sao."

Hắn là tên trầm mặc ít nói, vô cùng cường tráng lại có nửa người nhuốm máu khiến lòng người phát run, nữ tỳ được câu trả lời thấy hắn không nói gì nữa, nuốt nước miếng một cái vội vã trở về đáp lời.

Đến đêm, bọn họ về tới Đông Dương Quân phủ.

Trở lại doanh trại ngày cũ sinh hoạt thường ngày, sau đó tật y đến, kiểm tra băng bó kỹ vết thương cho từng người bọn họ, không tiếc châm thuốc, thậm chí nữ lang còn tự thân tới quan sát, hết nửa canh giờ mới rời khỏi.

Bạn cùng phòng A Á rướn cổ lên ngắm nhìn: "Tiểu chủ nhân thật tốt!"

Hàn phủ nhân hậu, so với bên ngoài không thua gì thiên đường. Lão chủ nhân không còn nữa, may mắn còn có tiểu chủ nhân.

A Á cũng đã quen Mục Hàn kiệm lời ít nói, không nghe được câu trả lời cũng không thèm để ý, tràn đầy phấn khởi nói hai câu, còn nói đến Bành Lăng phu nhân hôm nay kia, thấp giọng chửi mắng vài tiếng, thật là may mắn, người như Mục Hàn rơi vào tay nàng ta chỉ sợ không chết thì ít nhất cũng bị lột một tầng da.

May mắn tiểu chủ nhân kịp thời đuổi tới.

Hắn may mắn vỗ vỗ ngực, chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói với Mục Hàn: "Ài, hình như tiểu chủ nhân không phải lần đầu tiên cứu ngươi nha."

Sắc trời dần dần tối, màu cây xanh trong viện được bao phủ bởi một tầng bóng đêm đen nhánh, mái hiên viện tử xa xa treo hai ngọn đèn lụa lung lay trong gió lạnh.

Mục Hàn quay đầu nhìn lại, ánh đèn mờ nhạt tỏa xuống bàn đá xanh trên hành lang trước cửa sân, bóng lưng váy áo màu trắng thon gầy dẫn theo làn váy bước lên cầu thang, chầm chậm từng bước đi đến, mông lung dần nhìn không rõ.

Đúng thế.

Không phải lần đầu tiên nàng cứu hắn.

. . .

Mục Hàn sinh ra trong một doanh nô ɭệ nơi biên thành giáp giới bắc địa của Hung Nô, thậm chí hắn không biết cha đẻ mình là ai.

Nhưng có thể xác định, đối phương là một Yết Nô.

Các quốc gia Trung Nguyên nhiều lần giao chiến với các tộc Yết Khương, tù binh chiến bại biến thành nô ɭệ, hơn nữa còn là nô ɭệ dị tộc ti tiện nhất.

Đây là nơi ti tiện bẩn thỉu nhất hỗn loạn nhất trên đời này, không có cái thứ hai. Càng là tầng dưới chót thì càng thô bạo đơn giản, mạnh được yếu thua là chân lý duy nhất, mạng người như cỏ rác, mỗi ngày đều có thật nhiều thi thể bị khiêng đi.

Lúc hắn sinh ra với màu mắt và ngũ quan kia, một nửa huyết thống Yết Nô chú định hắn bị đưa vào tầng dưới chót nhất nô ɭệ doanh, ngay cả mẫu thân hắn xem xét mặt mũi hắn, cũng than hắn chắc chắn sống không lâu.

Không phải nhẫn tâm, mà là hiện thực.

Có thể Mục Hàn cứ thế mà gập ghềnh, như một con sói con. Biết đi đường thì sẽ biết đánh nhau, phản kích thắng vô số lần bị người đồng lứa đuổi đánh, tránh né vô số người đại nhân ác ý, đầu rơi máu chảy, thoi thóp, nhưng thế mà hắn vẫn sống sót.

Nhưng cũng tiếc là, may mắn không có một mực chiếu cố hắn.

Năm hắn mười tuổi, nô ɭệ doanh hắn đang ở dời đi, nửa đường vì cứu mẫu thân kém chút bị làm nhục, hắn giơ lên tảng đá lớn hung hăng đập xuống cái ót đối phương.

Nhưng cũng tiếc là, đối phương không bị một phát đập chết, không đợi hắn lại đập một phát nữa đã bò dậy.

Mẫu thân Mục Hàn lôi kéo huynh đệ hắn chạy hùng hục, nữ nhân ngày xưa luôn nhu nhược nghe lời, thế mà thành công lôi kéo con của nàng trốn ra khỏi doanh địa.

Đó là một ngày trời đổ tuyết lớn.

Cuối cùng ba người vết thương chồng chất ngã vào dưới sườn núi đất vàng bên đường, lạnh, đói, máu tươi dưới thân thể dần dần nhuộm đỏ tuyết trắng, hắn cố gắng bò về phía trước, bởi vì đằng sau còn có truy binh.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng chó sủa, là truy binh, nhưng cũng tiếc là ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ, đã không bò nổi nữa.

Dưới trời đông giá rét kia, ngay tại lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng, chợt hắn nghe thấy xa xa có tiếng chuông.

Âm thanh đinh đinh thanh thúy, gió thổi chuông bạc trước mái hiên cỗ xe, phát ra tiếng êm tai giòn vang, đinh đinh đinh đinh.

Ngay từ đầu hắn tưởng là ảo giác, nhưng một lúc sau, tiếng chuông càng ngày càng rõ ràng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy xa xa, một đội xe từ xa đến gần.

Phát ra tiếng chuông là một cỗ xe màn che màu tím đi trước nhất, bản năng cầu sinh giúp hắn sinh ra một chút khí lực, hắn đem hết toàn lực bò lên trên đống tuyết, lăn xuống bên cạnh đội xe.

". . . Cứu ta."

Môi giật giật, nhưng Mục Hàn biết hắn không phát ra âm thanh.

Cũng là mệnh hắn không đến tuyệt lộ, ngay lúc này, màn cửa màu tím của xe xốc lên, hắn nghe được thanh âm lầm bầm của một tiểu nữ hài, ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trang ngọc thế xuất hiện phía sau rèm.

"A!"

Bỗng nhiên thấy hắn, tiểu nữ hài giật nảy mình kinh hô một tiếng.

Lòng hắn không khỏi ảm đạm, hắn biết bộ dáng mình có bao nhiêu chật vật, đẫm máu rất dọa người. Những quý nhân này, dù hắn không có tổn thương, từ trước cũng khinh thường dính đến, thậm chí ngay cả nhìn một chút cũng cảm thấy dơ bẩn hai mắt.

Nhưng ngoài ý muốn, tiểu nữ hài lập tức kêu dừng đội xe, thậm chí nàng tự mình nhảy xuống xe, khả năng nàng chỉ khoảng bốn năm tuổi, một đoàn nho nhỏ, chân tay luống cuống, cuống quít cởi xuống áo choàng nhỏ của mình khoác lên người hắn.

Có thể việc này dọa sợ quản sự và vυ" già đi theo, áo choàng khoác trên người hắn không thể nhận, nữ tỳ vội lấy một chiếc từ trên xe khác, vội vội vàng vàng bao lấy nàng, quản sự lên tiếng sai ôm nữ lang vào, việc giải cứu giao cho hắn là được.

Tiểu nữ hài bị nhét về toa xe, nhưng nàng lại lập tức vén rèm lên thò đầu ra, Mục Hàn giãy dụa ngẩng đầu lên, tiếng nói như muỗi vo ve nói cho nàng, phía sau hắn còn có mẫu thân huynh đệ.

Hắn rất nóng lòng, bởi vì hắn đã nghe được chó sủa.

Tiểu nữ hài vội nói: "Ngươi đừng sợ, ta để Điền a thúc đi!"

Nàng vội vàng phân phó sự tình, quản sự bận bịu đáp ứng: "Tiểu ca này thả người đi, không sao hết, ta cho chút tiền bạc mua lại là được rồi."

Hắn hô người nghênh đón thương lượng, lại cất giọng gọi theo đội tật y đến, vừa hô vừa kéo rèm cửa sổ xe, tận tình khuyên bảo: "Trời quá lạnh, bị lạnh cũng rất khó lường, tiểu nương tử ngài. . ."

Tâm Mục Hàn lúc này mới yên lại, thoát lực ngã quỵ xuống.

Rèm cửa sổ xe bị kéo xuống, nhưng không bao lâu, lại vụиɠ ŧяộʍ nhấc lên một góc, tiểu nữ hài lặng lẽ duỗi ra một cánh tay, đưa cho hắn một cái túi nhỏ màu hồng phấn.

"Cái này cho ngươi!"

Cái túi căng phồng, nàng đặt hết bánh ngọt trên xe vào, tiểu nữ hài rất chân thành nói: "Ăn no sẽ không đau như vậy nữa."

Nàng cố gắng đưa tay.

Mục Hàn thở hổn hển hai cái, miễn cưỡng chống thân lên, nhận lấy cái túi kia.

Cứ như vậy, Mục Hàn rất may mắn, tiến vào Đông Dương Quân phủ.

Hàn gia nhân hậu, từng thu nhận giải cứu rất nhiều lưu dân nô ɭệ, Hàn phụ thậm chí còn có thể cho những đứa trẻ lớn nhỏ vào phủ như thế đều có cơ hội học tập tay nghề.

Mục Hàn được chọn học võ, đây là đường ra tốt nhất, về sau có thể trở thành nhà Đinh phủ vệ, hoặc thương đội hộ vệ, thậm chí người nổi bật trong đó còn có cơ hội tuyển làm thân vệ chủ quân.

Mục Hàn rất khắc khổ, năm mười lăm tuổi hắn thông qua khảo nghiệm, được chọn trúng tiến vào đội thân vệ gia chủ.

Thoáng chớp mắt bảy năm trôi qua.

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, đã mười hai năm.

Một điểm A Á nói không sai, bọn họ xác thực rất may mắn.

Ánh đèn mông lung, dáng người màu trắng dọc theo đường hành lang chầm chậm từng bước đi đến, ra cửa sân, đi vào bóng đêm, nhìn không thấy.

Thật lâu sau, Mục Hàn muốn nhìn lại, lại thấy một nữ tỳ trở về.

Nữ tỳ đi đến trước ốc xá Mục Hàn ở, Mục Hàn ngồi dậy, nữ tỳ vào cửa, đưa đến một bình ngọc, nói đây là nữ lang gọi nàng trở về lấy bích ngọc tán, lại truyền lời, nữ lang để cho hắn dưỡng thương thật tốt, đợi khỏi bệnh rồi đi nói chuyện cũng không muộn.

Bích ngọc tán là kim sang dược sang quý, hiệu quả trị liệu ngoại thương vô cùng tốt, trên thị trường không có, các nhà đều tự tìm dược liệu phối trí, phương pháp bào chế phối trí phức tạp không dễ, vô cùng trân quý.

Mắt Mục Hàn cúi xuống nhìn, bình ngọc lục bích sáng long lanh óng ánh, hắn giữ trong lòng bàn tay, thấm lạnh.

"Tạ tiểu chủ tử."

. . .

Hàn Uyển bôn ba một ngày, có chút mỏi mệt, nhưng vẫn đi xem đệ đệ trước.

Hàn Tông đã ngủ, hắn đã chờ a tỷ rất lâu, sau đó uống thuốc, nhịn không được ngủ thϊếp đi.

Hàn mẫu Tôn thị vẫn đang đợi nàng.

Hai người dịch dịch chăn cho Hàn Tông, chuyển sang chính phòng nói chuyện, Tôn thị thấy mặt nàng lộ vẻ mệt mỏi, có phần đau lòng, sai hạ bộc tranh thủ thời gian bưng đồ ăn muộn lên.

Mẫu nữ hai người ngồi xuống dùng bữa, lo lắng vài câu, Tôn thị không khỏi nói đến hướng đi của Hàn Uyển, bà nhíu mày: "Chỉ là mấy kẻ hộ chủ bất lực thôi, con cần gì phải tự thân đuổi theo?"

Tào ấp tể xác thực đã từng báo cho bà một câu, lúc trước Tôn thị cũng không nhớ tới, chỉ đau khổ tang chồng, một khi nhắc đến không khỏi oán trách, đối với đám Mục Hàn, bà rất không thích.

Hàn Uyển đành phải khuyên: "Bây giờ cha không có ở đây, chỉ còn ba mẫu tử chúng ta, ngoại sự không thông, chính là lúc cần dùng người, người trung tâm khó có được."

Đời trước lúc nàng sai người đi chuộc người, không ít người đã không có ở đây, thực tế quá mức đáng tiếc, điều kiện thứ nhất Hàn phụ chọn lựa thân vệ chính là trung tâm.

Bây giờ có cơ hội một lần nữa, những người này trung thành tuyệt đối lại có năng lực, tất nhiên Hàn Uyển không chịu bỏ đi nửa cái.

"Lưu bọn họ lại, cũng có thể an ổn lòng người trong phủ, a nương, ngươi nói có đúng hay không?"

Khuyên một lúc lâu, Hàn Uyển nói cũng có đạo lý, cuối cùng Tôn thị vẫn đè xuống không thích mà đồng ý.

Chỉ nói đến Hàn phụ, bà buồn từ đó đến giờ, không khỏi vừa đau khóc một trận.

Khóc xong, lau nước mắt, bà đảo mắt quanh ốc xá từng lưu lại vô số tiếng cười đùa vui vẻ, cố nén bi thương, nói với nữ nhi: "Bệnh của nhị lang đã khỏi, chúng ta cũng hẳn sắp phải lên đường."

Nói xong lấy ra một phong thư, là dì từ Tuân đô đưa tới.

Bây giờ đã là tháng chín cuối thu, nếu còn không thu thập khởi hành, đợi tuyết lớn phủ khắp nơi sẽ khó đi.

Hàn Uyển dừng một chút, lúc sau nàng "vâng" một tiếng xem như đáp lại, đỡ mẫu thân dậy: "Đêm đã khuya, nương sớm đi nghỉ đi, mọi việc ngày mai lại nói không muộn."

Đợi mẫu thân nằm ngủ, Hàn Uyển đi ra khỏi chính viện, cuối thu đêm lạnh, sao sáng đầy trời, nàng thở ra một hơi, bước nhanh trở về Ly Dương cư.

Nàng cũng mệt mỏi vô cùng, trở về phòng rửa mặt ngã đầu lập tức ngủ không nói tới, một giấc thẳng ngủ đến khi sắc trời sáng rõ ngày kế tiếp.

Nàng hỏi đến mẫu thân và đệ đệ, biết được cũng chưa tỉnh, nàng cũng không vội đi, ngồi xuống chậm rãi chuyển động chén trà màu men trong tay.

Hàn Uyển đang nghĩ ngợi, không ngờ lại thấy nữ tỳ bước nhanh vào cửa, bẩm: "Mục vệ cầu kiến."

Mục Hàn?

Hàn Uyển kinh ngạc, hắn bị thương không nhẹ, không phải nàng đã truyền lời để khỏi bệnh lại đến sao? Lúc này mới ngày thứ hai.

Nhưng nàng cũng lập tức đứng lên, bước ra gian ngoài: "Mau gọi."

-Hết chương 3-