Chương 20: Mật khẩu

20 Mật khẩu

Lúc Diệp Quân tỉnh lại đã là giữa trưa, anh cử động cái cổ đau nhức, cuối cùng chỉ có thể nằm sấp ở trên giường nghiến răng nghiến lợi mấy phút. Lưng cũng đau dữ dội, nhưng chẳng là gì so với cổ. Anh thận trọng sờ sờ phía sau gáy, phát hiện vết thương đã được xử lý, băng lại miếng vải vuông.

Diệp Quân nằm trên giường mấy phút mới đứng dậy, mặc đồ ngủ xuống lầu ăn cơm, ăn một chút thấy người giúp việc đều ở lầu một, lặng lẽ trở lại lầu hai, tiếp tục đi đến trước căn phòng có ánh mặt trời.

Đến trước cửa phòng làm việc của Tịch Thần, Diệp Quân nhìn trái nhìn phải, tự hỏi không biết Tịch Thần có biếи ŧɦái đến mức đung đưa trái phải khi theo dõi không, liệu hắn có đổi mật khẩu hay không. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, có chút run rẩy nhập mật khẩu, sau đó ấn xuống, cửa ken két một tiếng mở ra.

Diệp Quân giống như trộm thò đầu dò xét bên trong, nhìn trái nhìn phải, sau đó nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại. Căn phòng vẫn như lần trước anh đến, đồ đạc không có gì thay đổi, chiếc bàn làm việc to lớn chiếm một khoảng không gian rất lớn, anh nuốt nước miếng, chậm rãi đi tới.

Diệp Quân hầu như có thể cảm nhận được tim anh đập dữ dội, mạnh mẽ đập thình thịch, tốc độ tăng nhanh làm cho l*иg ngực của anh có chút đau, anh đè l*иg ngực một cái, tựa hồ muốn trấn an giờ phút này vui mừng muốn đem trái tim của anh nhảy ra khỏi l*иg ngực, nhưng trên thực tế anh chỉ là mặc kệ, cuối cùng hạ quyết tâm, đi tới trước bàn ngồi xổm xuống tìm ngăn kéo lần trước, lần trước nhập mật mã, 901010, kỳ thật chỉ có sáu con số, nhưng anh lại cảm thấy anh nhập rất lâu, lâu đến mức đầu ngón tay có chút cứng ngắc, cuối cùng nhấn phím #, ngăn kéo "ting" một tiếng bật ra. Anh nhìn vào bên trong có một chút ngạc nhiên, nhưng là…

Bên trong trống rỗng, không có bất kỳ hồ sơ nào. Như không tin vào mắt mình, Diệp Quân chớp chớp hốc mắt đã căng thẳng vì hồi hộp, nhưng trong ngăn kéo không có gì cả. Anh thất vọng thở dài, tức giận đóng ngăn kéo lại.

Trong lòng thầm nghĩ, Tịch Thần đề phòng anh sao? Đem hồ sơ lần trước cất hết đi sao? Nhưng tại sao không thay đổi mật khẩu? Hay chỉ vì những hồ sơ đó tạm thời dùng đến? Anh đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp đi vòng qua bàn, anh lại ngồi xổm xuống, lướt nhìn trái phải mười hai ngăn kéo.

Diệp Quân nghĩ, Tịch Thần là một người trọng tình cảm và kiêu ngạo, nếu không hắn đã không đặt mật khẩu là dãy số ngày sinh của anh, có ý nghĩa kỷ niệm và dễ đoán.

Vì mật khẩu được đặt là ngày sinh nhật, vậy còn những kỷ niệm cuộc sống đáng nhớ nào nữa chứ? Anh vắt óc suy nghĩ, mười lăm năm qua cùng Tịch Thần, có cái gì đáng để Tịch Thần ghi nhớ cả đời, nhưng anh thật sự nghĩ không ra, thời cấp ba và lúc đại học anh thật sự biết rất ít về Tịch Thần, khi đó hắn không thường xuyên ở nhà, quan hệ của họ có thể nói là rất tệ, tiếp đến anh bị Tịch Sâm giam giữ trong hai năm, sau đó Tịch Thần tham gia...

Tham gia? Tịch Thần sẽ sử dụng ngày đầu tiên làʍ t̠ìиɦ với anh làm mật khẩu? Diệp Quân đại não tựa hồ đột nhiên bị đánh một đòn, không thể tin mở to hai mắt, nghĩ đến ngày đó, hai tay không tự chủ được run lên, nắm chặt lòng bàn tay, sau đó buông ra, đồng thời đổ mồ hôi.

Anh nhìn mười một ngăn kéo còn lại và tự hỏi liệu anh có nên thử từng cái một không, nếu có cơ chế báo động, nếu anh nhập sai mật khẩu, một cảnh báo sớm sẽ được gửi đến Tịch Thần, anh còn chưa thực hiện được kế hoạch sẽ mất cơ hội, cũng có thể mất đi cuộc sống như bây giờ, không chịu được hai mươi bốn giờ bị giam cầm, anh có thể trở lại tầng hầm đó, trở lại không gian tối tăm, ngột ngạt đó…

Diệp Quân nhất thời suy nghĩ rất nhiều, thiếu chút nữa nghĩ tới kết quả thất bại, nhưng cuối cùng, anh lại đè lại trái tim đang đập, hai tay run rẩy nhập mật mã vào ngăn kéo thứ nhất bên trái, 120416, sau đó nhấn #, anh sợ hãi run lên khi màn hình hiển thị phát ra tiếng "tút tút" nhắc sai mật khẩu, nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng thật sự chỉ có một mình anh, liền run rẩy di chuyển xuống dưới, ở ngăn kéo thứ hai bên trên nhập mật khẩu vào, và đúng như dự đoán, nó lại sai.

Thứ ba, thứ tư, thứ năm đều sai, trong lòng anh càng ngày càng lạnh, anh cảm thấy dãy số này không phải là mật khẩu, nhưng lại cố chấp muốn thử mấy ngăn tiếp theo.

Khi đến ngăn thứ sáu, đã là ngăn dưới cùng bên trái, Diệp Quân suýt chút nữa quỳ xuống đất nhập mật khẩu, không ngờ ngăn kéo phát ra một tiếng "ting", anh vui mừng khôn xiết, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó theo bản năng mà che miệng lại, nhìn xung quanh, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình anh.

Diệp Quân cúi đầu nhìn ngăn kéo hiện ra, bên trong là một túi hồ sơ bằng giấy, hơi cũ, trên đó không viết gì, nhưng phần giữa lại phồng lên, giống như chứa một xấp ảnh. Anh đang mặc đồ ngủ, sau khi lau mồ hôi trên tay, anh cầm tập hồ sơ lên.

Miệng hồ sơ được kẹp lại bị nhàu cũ nát, dường như được mở thường xuyên, anh cẩn thận cởi dây, đổ đồ vật bên trong ra, đổ ra được một nửa hình, anh sợ hãi xém chút nữa ném hồ sơ, anh thật sự tức giận mắt muốn nổ tung, đúng là một xấp hình, nhưng chúng đều ghi lại quá khứ không thể chịu đựng được nhất của anh.

Đó là những bức ảnh chụp khi lần đầu tiên anh bị Tịch Sâm giam cầm, mỗi một tấm hình cũng đủ để anh hận không thể xé nát ra từng mảnh, cũng nhắc nhở anh nhớ đến đoạn ký ức đã chôn sâu trong trái tim anh và được đặt trong chiếc hộp Pandora.

Mỗi tấm hình đều ghi lại hai năm bị giam cầm khiến anh muốn tự sát hoặc muốn gϊếŧ Tịch Sâm. Những bức ảnh này cho thấy anh đeo mặt nạ bịt mắt với một cái đuôi chó bị mắc kẹt trong hậu huyệt của anh, một số hình ảnh anh bị xích trên giường với một cây gậy mát xa bị mắc kẹt trong hậu huyệt của anh, một số hình ảnh anh bị xuất tinh khắp mặt khi cây gậy mát xa cắm vào hậu huyệt của anh…

Quá nhiều, những bức ảnh này quá nhiều, nhiều đến nỗi để anh chán ghét quá khứ ghê tởm, anh cảm thấy anh sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tịch Sâm và Tịch Thần, cả đời chỉ có thể làm đồ chơi cho bọn họ, nghĩ đến đây anh không kiềm chế được mà run rẩy, run lên vì sợ hãi, đồng thời anh muốn tự tay gϊếŧ chết bọn họ, để xem máu của bọn họ có còn nóng khi dao nhọn đâm thấu tim? Lúc này, lửa giận trong mắt anh gần như đốt cháy bức ảnh.

Tay của Diệp Quân run rẩy đến mức anh không thể giữ được túi hồ sơ, những bức ảnh đang trượt ra một nửa đều rơi xuống đất một tiếng "bụp", anh cũng bị sốc vì sự cố này, vội vàng muốn đem hình trả về chỗ cũ để khi Tịch Thần quay lại sẽ không phát hiện ra điều gì lạ, nhưng khi định nhặt tấm ảnh dưới đất lên, lại phát hiện có hai xấp giấy nhỏ rơi ra ngoài, anh phát hiện ra cùng với hai phần hồ sơ, hồ sơ về thỏa thuận chuyển nhượng tài sản của "tập đoàn Tịch thị".

Anh xem sơ qua, đại khái là ba Tịch Đống đã chuyển nhượng cổ phần do hai con trai nắm giữ, cổ phần ban đầu ba Tịch Đống chiếm 76%, Tịch Sâm chiếm 24%, sau khi chuyển nhượng, ba Tịch Đống chiếm 25%, Tịch Sâm chiếm 24% không thay đổi. Tịch Thần chiếm 51%, mặc dù cả hai hợp đồng đều được đóng dấu và ký bởi Tịch Thần, nhưng chữ ký của ba Tịch Đống vẫn trống.

Chẳng lẽ những lần thay đổi cổ phần nội bộ trước đây của "tập đoàn Tịch Thị" là do Tịch Thần giả mạo? Hơn nữa, việc thay đổi cổ phần bắt buộc này cũng bộc lộ nhiều điều bất hợp lý. Anh nhất thời suy nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian không cho phép anh nghĩ rõ, vì vậy anh vội vàng dùng điện thoại di động chụp lại hợp đồng, đem hợp đồng cùng ảnh chụp cất vào tập hồ sơ, cuối cùng cất vào ngăn kéo.

Còn có mười ngăn kéo khác, Diệp Quân tim còn đập thình thịch, anh ngồi dưới đất thả lỏng một hồi, nhìn chằm chằm ngăn kéo còn lại chưa được mở, suy nghĩ mật khẩu có thể là cái gì? Tịch Thần sẽ sử dụng ngày kỷ niệm nào làm mật khẩu? Anh suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng quyết định thử một vài ngày: Ngày sinh của mẹ Tịch Thần, Vương Vãn Vãn, ngày giỗ của mẹ hắn Vương Vãn Vãn, ngày xảy ra tai nạn xe của ba Tịch Đống, tất cả đều sai, tất cả những ngày tháng người khác cũng sai, năm ngăn kéo đầu tiên đã sai bốn lần, nếu sai lần nữa, ngày hôm nay không thử được nữa.

Diệp Quân không khỏi tự hỏi liệu những mật khẩu này có liên quan gì đến anh hay không, nghĩ thái độ thay đổi của Tịch Thần đối với anh trong vài năm qua và cả cuộc đời đã nói ngày hôm qua, có vẻ như hắn yêu anh, bây giờ hầu như anh yêu cầu điều gì cũng được, nhưng anh, thà không có tình yêu này.

Anh lại nghĩ, vừa mới mở ngăn kéo mật khẩu có liên quan đến anh, mở cửa mật khẩu cũng có liên quan đến anh, như vậy có cái gì liên quan đến ngày tháng của anh, đáng để Tịch Thần ghi nhớ?

Diệp Quân đã trải qua cuộc sống sau khi đến Tịch gia một cách nhanh chóng, cuối cùng, với sự nghi ngờ và không chắc chắn, anh đã thử ngày đầu tiên đến Tịch gia, từng bước từng bước thử ngày trong quá khứ, càng cố thử lòng anh càng lạnh, sắp đến ngăn cuối cùng bên phải.