Chương 21: Kế sách

21 Kế sách

Khi Diệp Quân và Ôn Đình gặp nhau thời gian khoảng sáu giờ tối, địa điểm là “quán cà phê Đám Mây”, trước khi tới quán anh đã gọi cho Tịch Thần để xác nhận rằng tối nay giống ngày hôm qua anh trực ca đêm đến sáng sớm mới có thể về đến nhà, Tịch Thần lại đi công tác Singapore, vườn hoa ngoại trừ những người nữ giúp việc còn lại đều là vệ sĩ, anh nói với vệ sĩ rằng anh không muốn ăn cơm ở nhà, đi ăn nhà hàng bên ngoài nên đi ra ngoài, anh không còn bị vệ sĩ theo dõi nữa, bởi vì anh ngoan ngoãn nên đã yêu cầu hắn anh không thích cảm giác bị theo dõi, sau đó hắn cho rút lui những vệ sĩ theo sát anh hàng ngày.

Sau khi Diệp Quân đến quán cà phê, Ôn Đình đã ở đó, ngồi cạnh cửa sổ với một ly cà phê trước mặt. Anh đi thẳng đến ngồi xuống đối diện với Ôn Đình, gọi phục vụ và gọi một ly cà phê. Sau khi cà phê được mang lên, anh ấy vẫn đang nhìn học sinh náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại và mỉm cười dịu dàng với anh, anh mệt mỏi nhếch miệng, tháo chiếc kính râm lớn trên mặt, lộ ra đôi mắt sưng húp.

“Anh Diệp, lần này mời tôi ra ngoài, anh nắm được một chút tin tức sao?” Ôn Đình nhìn con mắt Diệp Quân đỏ hoe, cuối cùng đưa một tờ giấy cho người đối diện, trong mắt mang theo chút gì đó đồng cảm.

“Nghệ Hân là gì của anh?” Diệp Quân cầm lấy khăn giấy và đặt nó xuống lần nữa, anh không trả lời câu hỏi của Ôn Đình mà hỏi một câu khác. Khi nói đến cái tên Nghệ Hân, cổ họng anh khô khốc dường như có thứ gì đó mắc kẹt trong đó, hai chữ này giống như sức nặng ngàn cân đè lên người anh, khiến anh không tự chủ được cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, như muốn che đậy nhưng lại không kiềm chế được nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Dương Nghệ Hân, năm đó là bạn gái của anh, tin tức nói rằng con gái duy nhất của Dương gia Dương Nghệ Hân mất tích, ông Dương không chịu nỗi đả kích mà qua đời, "tập đoàn Dương thị" được mua lại bởi "tập đoàn Tịch thị", nhưng cuối cùng, cảnh sát cũng không tìm được Dương Nghệ Hân, Dương gia tan đàn xẻ nghé, không ai quan tâm Dương gia từng có một vị tiểu thư. Nhưng Diệp Quân vẫn không thể không nghĩ rằng anh ta là kẻ đã hại Dương Nghệ Hân và Dương gia, anh không xứng đáng với quyền được kết hôn và sinh con sống hạnh phúc như những người bình thường khác, bởi vì cuối cùng anh cũng bị Tịch Sâm độc chiếm, anh ở cùng bất cứ ai sẽ làm hại người đó. Nhưng cô ấy đã đi đâu, Diệp Quân chưa bao giờ hỏi Tịch Sâm và cũng chưa bao giờ dám hỏi, cho đến hôm nay khi nhìn thấy hồ sơ trong ngăn kéo của Tịch Thần, anh mới biết rõ đầu đuôi câu chuyện năm đó.

“Nghê Hân là em họ xa của tôi. Bà nội của cô ấy, Ôn Á Nam là em gái ruột của ông nội tôi. Cháu gái duy nhất của dì tôi đã mất tích vài năm trước và không rõ tung tích của cô ấy, đứa con trai duy nhất của bà Ôn cũng qua đời để bà đầu bạc tiễn đầu xanh, không lâu sau bà ấy cũng qua đời, Dương gia đã hoàn toàn tan rã. Trước khi qua đời, bà ấy đã nhờ ông nội tôi tìm ra tung tích của Dương Nghệ Hân, tính khí nóng nảy của ông nội tôi biết rất rõ và tôi biết ông ấy yêu em gái nhiều như thế nào, cho nên mấy năm nay không ngừng tìm kiếm tung tích của cô ấy.

Vài ngày trước nhắm vào “tập đoàn Tịch thị” cũng do ông nội đã tìm thấy một ít thứ, nhưng không có bằng chứng xác thực. Nếu không, với thủ đoạn của ông nội, sẽ không để Tịch Thần chỉ bồi thường mười triệu coi như kết thúc".

Một lúc nói quá nhiều và khái quát về tất cả các mối quan hệ nhân quả, Ôn Đình nhấp một ngụm cà phê như thể đang hít một hơi, nhìn người đối diện đang khóc, đưa khăn giấy, Diệp Quân cầm lấy lau nước mắt, nhưng chúng cứ chảy dài như thể không thể lau sạch được.

Ôn Đình nhìn người đối diện hàng nước mắt chảy dài, cảm thấy rằng mình đã biết kết quả của sự việc.

Anh ấy dần thu lại nụ cười thường ngày và trở nên nghiêm túc, “Anh biết tung tích của Nghệ Hân phải không?” Ôn Đình nhìn chằm chằm anh ngồi đối diện, như thể đang chờ đợi anh nói ra tất cả những gì anh biết.

“Thật xin lỗi” Diệp Quân lại lau nước mắt, có chút nức nở bấm vào tấm hình chụp hôm nay đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Ôn Đình.

Anh ấy có chút nghi ngờ nhận lấy, nhanh chóng lướt qua nội dung trong điện thoại, nhìn hồ sơ và ảnh chụp mờ hay rõ nét, khoảng nửa giờ sau anh ấy nhìn xong ngẩng đầu lên và trả lại điện thoại cho Diệp Quân, trong mắt tràn đầy tức giận.

Những bức ảnh đó đại khái ghi lại toàn bộ câu chuyện Tịch Sâm bắt cóc Dương Nghệ Hân, sau khi chụp xong tấm hình thừa lúc Nghệ Hân còn đang hôn mê đem người trả về, kết quả trên đường về cô ấy tỉnh dậy và nhảy xuống xe, cô ấy nhảy xuống xe trên đường cao tốc đã bị xe phía sau cán qua và tử vong tại chỗ.

Tịch Sâm sẽ không nói chuyện này cho ba Tịch Đống, vì vậy y chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của Tịch Thần, cuối cùng hai anh em đã đạt được một thỏa thuận nhất định Tịch thần nhờ mối quan hệ để ém nhẹm sự việc. Người lái xe phía sau đã bị kết án bảy năm tù nhờ mối quan hệ của Tịch Thần, hồ sơ gốc của vụ án cũng nằm trong ngăn kéo của hắn, phía trên viết rõ ràng xác nhận Dương Nghệ Hân đã chết. Hồ sơ quan trọng nhất là người lái xe gây ra vụ tai nạn năm đó đã được ra tù, cho nên lấy chuyện này uy hϊếp Tịch Thần.

Hắn dùng danh nghĩa của ba Tịch Đống thưởng cho thành viên của “tập đoàn Tịch thị” 10% cổ phần và năm triệu tiền mặt để bịt miệng, nhưng những thứ này đều là ngụy tạo, tên tài xế kia bị kết án 10 năm vì tội tống tiền.

Trên thực tế, những thứ trong ngăn kéo của hắn có thời hạn, bất quá là những bức ảnh chụp vụ bắt cóc Dương Nghệ Hân, hồ sơ gốc của sở cảnh sát, hồ sơ mà hắn đã hứa cho người tài xế đó cùng tiền bạc, nhưng thông qua những thứ này, không khó để Diệp Quân và Ôn Đình đoán ra toàn bộ câu chuyện đã xảy ra.

"Cảm ơn anh đã cho tôi biết sự thật của câu chuyện. Tôi sẽ nói sự thật này với ông nội" Ôn Đình uống một ngụm cà phê, đặt cốc xuống và rời đi, trước mặt anh bộ dạng không kiềm chế được tức giận.

"Cũng cảm ơn anh Ôn, anh có thể cho tôi gửi lời này với Ôn Bác được không? Thật xin lỗi". Anh đi lên theo, tới ngoài cửa sổ Ôn Đình nghe tên em trai đột nhiên dừng lại khiến anh suýt chút nữa đυ.ng trúng lưng anh ấy.

"Anh không cần thương hại nó. Anh nên nghĩ, thoát khỏi Tịch gia, nên làm thế nào?" Ôn Đình bỏ lại câu nói này, lái xe đi.

Diệp Quân nhìn đèn phía sau đuôi xe của Ôn Đình biến mắt trong tầm mắt, đứng ở cửa một lúc, cho đến khi hai chân tê dại, mới định thần quay lại quán cà phê, mang theo ít bánh ngọt gói lại mang về. Anh nghĩ, lần này nhất định có thể...

Diệp Quân đến vườn hoa đã hơn tám giờ tối, anh rửa măt một chút rồi lựa một bộ phim điện ảnh về lừa tình rất đặc biệt bỏ vào máy chiếu và chiếu lên xem, nhưng tâm trí anh hoàn toàn không đặt trên phim, anh chỉ nghĩ đến chuyện của Tịch Sâm và Tịch Thần, anh chỉ mở ra hai ngăn kéo của Tịch Thần, anh cũng đã nói cho Ôn Đình biết nội dung, với những thứ này, Ôn gia có thể đánh ngã Tịch gia không?

Ôn gia công kích Tịch gia thì không thành vấn đề, nhưng Tịch gia lớn như vậy, nếu như có một ít tội danh nhỏ, rất khó để kết tội cho Tịch Sâm và Tịch Thần, vậy thì cố gắng của anh sẽ vô ích. Nghĩ đến đây, anh không khỏi lo lắng, anh căn bản không xem phim mà suy nghĩ lung tung, anh tự hỏi có nên mạo hiểm đi mở những ngăn kéo chưa mở kia hay không? Đến bao giờ anh mới có thể thoát khỏi cuộc sống như ngục tù hiện tại?

Làm thế nào cho Tịch Sâm và Tịch Thần có thể trả giá xứng đáng? Anh đắm chìm trong suy nghĩ, ngay cả có người mở cửa bước vào anh cũng không hay biết.

“Anh đang suy nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?” Giọng nói của Tịch Sâm làm cả người anh sợ hãi mà run lên, anh ngẩng đầu phát hiện y mặc áo khoác dài màu trắng đang đứng ở trước mặt anh, nụ cười thường ngày có chút mệt mỏi.

“A Sâm? Em về rồi à! Anh đang xem phim, nên khóc sưng mắt” anh run nhẹ lập tức nở một nụ cười vui mừng, chân có chút tê dại không đứng dậy nổi để chào đón người vừa về đến nhà, anh kéo vạt áo khoác dài màu trắng của Tịch Sâm để đỡ anh đứng dậy, không biết là đứng không vững hay do chân tê cứng, thân hình anh lắc lư ngã vào trong lòng y, anh có chút lúng túng muốn đẩy y ra, kết quả y tiện tay kéo lại, ôm anh thật chặt vào trong ngực.

"Đừng xem phim muộn, ăn nhiều đồ ngọt, cẩn thận tăng cân đấy" Tịch Sâm vòng tay ôm anh vào lòng, cọ cọ cằm vào vai Diệp Quân, xem bộ phim còn đang chiếu "Nếu như tình yêu có ý trời thì sao" nhìn chiếc bánh ngọt ăn dở trên bàn, có chút say đắm nói một chút, nói xong liền sờ eo anh, phát hiện bao nhiêu năm rồi anh vẫn gầy như vậy, không có tí thịt.

“Được rồi, hay là ăn nhiều một chút đi, béo lên, nhìn mới đáng yêu" y lại sờ sờ bụng anh, lại phát hiện vẫn không có thịt, đành phải một đường đi lên, ngang qua mấy cái rõ ràng xương sườn, sau đó sờ vào tầng thịt mềm mỏng phía trên ngực, nhưng trong lòng lại nghĩ, hóa ra thịt từ eo chuyển lên ngực, thật tốt.

“Đừng. . . Nhẹ một chút, đừng nhéo" ngực anh bị bàn tay to lớn của Tịch Sâm sờ khắp nơi, bàn tay kia như không hài lòng véo đầṳ ѵú của anh, cuối cùng nhẹ nhàng ngắt một cái, Tịch Sâm rất thích chơi đùa anh.