Chương 12

Du Đình hơi ngẩn nhìn Phượng Viễn Hạo, mấy ai có thể bằng lòng sát cánh cùng mình chứ?

" Cục trưởng Phượng, làm bạn không? "

" Rất sẵn lòng "

============

Dung chủ tịch nhìn cô gái trước mặt, vẫn là bộ dáng cao ngạo đó nhưng lần này cô lại không ở một mình, mà bên cạnh còn có thêm một ôn thần họ Phượng nữa kìa, ông hơi cau mày nhìn tập tài liệu cô vừa đưa, đáy mắt thoáng ngạc nhiên rồi lại giấu đi.

" Âu tiểu thư, cô...cô và Thẩm gia có thâm thù sao?" Dung chủ tịch khó khăn thốt ra từng tiếng, Du Đình lúc nãy tựa như ngẫm nghĩ một chốc.

Đúng là có thâm thù, kẻ tiếp tay cho Lạc Xuyên và Du Thúy gϊếŧ chết cô.

" Nhìn cô ta ngứa mắt"

"...." Lạc gia là gia tộc nhiều đời làm trong chính phủ, có uy danh không nhỏ, Thẩm gia hiện giờ lại có hôn ước với họ, nếu bây giờ tấn công Thẩm gia chính là không nể mặt Lạc gia rồi . Du Đình muốn tấn công họ cũng phải cần thời gian.

" Âu tiểu thư, chuyện của Lương Dịch còn chưa xong...."

" Tôi biết, tôi không gấp. Đây là ý của tôi, ông cứ từ từ thong thả suy nghĩ. Nhưng vẫn như cũ, nếu ông bỏ lỡ thì không thể trách tôi không dành thứ tốt cho ông "

Du Đình nhấp một ngụm trà :" Cái này bỏ qua trước, chuyện tôi muốn ông làm bây giờ là thâu tóm sản nghiệp Du gia cho tôi "

Lần này Dung lão gia thực sự muốn cầm gậy đánh chết cô rồi, cô cho rằng ông là ngọc hoàng đại đế à?

" Cô Âu, sản nghiệp Du gia tuy không nhỏ, nhưng vô cùng vững chắc. Chuyện thâu tóm này...."

" Hai tháng, ông có hai tháng để đưa Du gia vào tay tôi "

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Dung chủ tịch lại đồng ý với cô. Rất lâu sau này nghĩ lại, ông mới cảm thấy mình thật sáng suốt.

=======

Du Đình sắp xếp xong trong công ty rồi tiếp tục đến Cửu Thành, nhưng lần này không đi một mình, còn dắt theo cái đuôi họ Phượng kia nữa.

" Cục trưởng Phượng không có nhiệm vụ sao?"

" Nghỉ phép"

" Vậy....đi theo tôi làm gì?" Du Đình lái xe nhìn kẻ đang ung dung ngồi cạnh mình.

" Xem kịch "

"....."

Kịch cái đầu nhà anh!!!?

Chiếc xe dừng ở Du gia, Du bà bà biết cô đến liền đẩy xe lăn đến đón trước.

" Đình Đình, con đến rồi. A....cậu này là....?" Bà cười cười nhìn cô rồi ngó cậu thanh niên sau lưng với ánh mắt tò mò.

" Bạn...."

" Bạn trai " Phượng Viễn Hạo đã nhanh miệng đoạt câu trả lời của cô trước, ánh mắt Du Đình trừng to nhìn hắn, Phượng Viễn Hạo làm ra vẻ thân thiết đến đẩy xe của Du bà bà, làm cho Du Đình không có cơ hội giải thích.

" Aiyo, đứa nhỏ này, dắt bạn trai đến cũng không nói bà...." Du bà bà cười cười rồi cũng yên vị để Viễn Hạo đẩy vào trong nhà. Hắn cười một cái thỏa mãn, hướng mắt trêu ngươi cô.

Xì, cái tên cơ hội!!

Vì là chủ nhật nên Du Thúy, Lý Lệ Na và Lý Khanh đều có mặt ở đó, theo thói quen của gia đình, cho dù con cháu bận rộn ra sao thì chủ nhật vẫn phải về nhà.

Du Thúy đang hớn hở nhìn cô thì lúc này mới để ý đến Phượng Viễn Hạo. Cả ba mẹ con bà đều bị dáng vẻ này của Viễn Hạo hớp hồn một phen. Lý Khanh nhận ra đầu tiên, mới đến đưa tay chào hỏi.

" Cục trưởng Phượng, tôi là Lý Khanh, chúng ta đã gặp ra ở buổi nhậm chức năm ngoái " Lý Khanh vốn rất hâm mộ Phượng Viễn Hạo, nhanh chóng đưa ra nụ cười hòa nhã. Hắn không đáp lại cái bắt tay, chỉ nheo mắt đôi chút rồi cười.

" Lý tổng đốc, quân khu Cửu Thành. Tôi có gặp qua cậu " Du Đình bên cạnh hơi liếc anh, rồi cũng thư thái cười.

Lần này có thể lấy Phượng Viễn Hạo làm bia đỡ đạn rồi. Nhưng mà thân phận bia đỡ đạn này trâu bò quá rồi, bản tiểu thư có chút khϊếp sợ đấy.

Lý Khanh không được đáp lại cái bắt tay, ngược lại có chút ngượng mà nhìn Phượng Viễn Hạo.

" Du Thúy, bữa tối đã xong chưa? Mẹ đã đói rồi " Du bà bà lúc này mới phá tan không khí ngượng nghịu đó, Du Thúy nhanh chóng đáp lại rồi cũng đi xuống bếp.

" Chào anh, tôi là Lý Lệ Na. Tôi là em gái của Lý Khanh, tôi đã nghe anh ấy nhắc qua anh. " Lý Lệ Na e thẹn nhìn Phượng Viễn Hạo, trên mặt đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ tâm tư khó giấu. Chẳng trách được, Phượng Viễn Hạo thân thế hiển hách, mặt mũi đúng là yêu nghiệt vô cùng, có hâm mộ cũng không lạ.

Du Đình chính là nhìn thấy ánh mắt đó, nhìn đến nhã hứng đầy người, nhanh chóng làm vẻ thân mật khoác tay Phượng Viễn Hạo.

" Viễn Hạo, xem ra anh rất nổi tiếng. Đến khuê các như Lý tiểu thư còn ngưỡng mộ anh" Phượng Viễn Hạo hơi kinh diễm nhìn cô, lại nhìn vòng tay đang khoác tay mình, ý cười trong mắt ngày càng rõ.

Lý Lệ Na nhìn vòng tay đó, nhất thời bị ánh mắt châm chọc của cô làm cho bừng tỉnh, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thanh thanh lệ lệ.

Du Đình trong lòng xì một tiếng. Rõ là một phiên bản Âu Lam, bề ngoài thanh lệ, bên trong đυ.c bẩn

Du Thúy lại lần nữa phá vỡ không khí ngượng ngùng mời mọi người vào bàn ăn. Lúc chuẩn bị động đũa thì Từ Nam đến.

" Mẹ vợ " Từ Nam thoải mái lên tiếng, nhìn qua có vẻ trẻ hơn Du Thúy vài tuổi, nét mặt có phần thư thái, đằng sau là đứa con trai riêng của ông, Từ Hàn.

" Ừm, mau, đến ăn cơm đi " Du bà bà không quan tâm mấy, dùng ngữ điệu không mặn không nhạt với ông. Từ Hàn cũng từ tốn chào hỏi rồi ngồi vào bàn, khắp người như có một cặp mắt nhìn thẳng. Lúc ngẩng lên thì thấy Du Đình đang nhìn mình, chính là loại ánh nhìn dò xét lúc này.

Từ Hàn này cô đã gặp qua hai lần, còn nhớ năm đầu Du Thúy lấy Từ Nam, nó đã trốn ở vườn sau khóc lóc vì bị đám trẻ con trêu chọc, cô cũng có an ủi vài câu, nhưng sau đó thì không gặp nữa vì Từ Hàn rất ít đến Du gia. Tính đến hiện tại, chắc Từ Hàn cũng đã học đại học năm hai.

Từ Hàn đỏ mặt một cái rồi ngượng ngùng bắt đầu động đũa, biểu cảm như một đứa gái được người mình thích nhìn vậy.

Mẹ nó. Trong lòng cô chửi thầm một tiếng, Từ Hàn này ngượng ngùng e thẹn cái gì chứ?

Rất giống mấy em nữ sinh mềm mại đáng yêu.

Phượng Viễn Hạo âm trầm nhìn Từ Hàn, lại có thêm một ung nhọt hăm he vợ mình, đúng là chịu không được mà!!!

Bữa ăn trôi qua như hàng vạn thế kỷ, chỉ có Du bà bà và Du Đình ăn ngon miệng nhất, còn những người kia đều trải qua một trận tâm tư của riêng.

Xong bữa cơm, Du bà bà ngõ ý mời Phượng Viễn Hạo và cô ở lại thay vì ở khách sạn như mọi lần.

Lúc đi ngang vườn uyển, cô lại lần nữa nghe Lý Lệ Na và Du Đình nói chuyện.

" Mẹ, cô ta có bạn trai rồi, bạn trai còn xuất sắc hơn anh Lý Khanh nhiều "

" Hừ, ai biết được chứ? " Du Thúy rất bực bội nhưng nhìn biểu cảm của con gái khi nhắc đến Phượng Viễn Hạo, bà ta liền ngoan độc cười.

" Con gái, con thích cậu Phượng đó phải không? "

Lý Lệ Na không đáp lại, chỉ ửng đỏ khuôn mặt cúi đầu. Du Thúy mới cười cười.

" Vậy mẹ tìm cách cho con, con chỉ việc yên tâm tiếp cận cậu ta thôi "

" Mẹ, vậy không được đâu. Anh ấy có Âu tiểu thư rồi " Nghe đến đây, Du Thúy liền vỗ đùi cô ta một cái.

" Có thì đã sao chứ? Con mà làm vợ cậu ta, chính là leo lên cành cao làm phượng hoàng. Cậu ta là đích tôn độc nhất của Phượng gia nổi tiếng, còn trẻ đã là cục trưởng thủ đô, thân phận danh giá, tiền đồ sáng láng, chính là vô cùng thích hợp với con "

" Nhưng...." Lý Lệ Na lại lần nữa e thẹn.

" Con nghe mẹ đi, con lấy được Phượng thiếu, anh trai con lấy được Âu Tư Đình. Vậy chính là một mũi tên trúng hai con nhạn, chuyện tốt rồi " ánh mắt bà ta không giấu được vẻ ngoan độc và tham lam.

Du Đình phía sau bụi cây, lạnh nhạt nghe tất cả, đáy mắt toàn sự khinh bỉ tột cùng. Trong lòng lại lần nữa lượt n chữ mắng chửi.

Nhạn cái beep nhà bà!!!! Hảo bỉ ổi!!!