Chương 18

Tống Khiêm sắc mặt khó coi cầm chiếc áo màu be trên bàn lên xem xét, sau đó mới gật gù.

" Không sai, chính là cái tôi mang từ Đức về cho cô. Sao có thể là đồ giả chứ?"

Lý Lệ Na và hai cô gái lúc này càng run rẩy, cô ta không tin được mà nhìn Du Đình.

" Sao...sao có thể? Rõ ràng...?"

" Vậy ý cậu là tôi sai à?" Tống Khiêm lúc này đúng là rất tức giận, đồ vật hắn mang đến Âu gia cực công thế nào, lại bị Lý Lệ Na đem ra bỡn cợt.

" Không...không phải ý tôi thế"

" Chiếc áo này là thiết kế mới nhất của sư phụ tôi, là hàng độc quyền duy nhất một cái, Âu phu nhân mấy tháng trước đã đặt bên Đức cho Âu tiểu thư. Không thể lầm, cái áo này có giá đến mười bảy vạn "

Phượng Viễn Hạo xoa xoa bàn tay Du Đình, lại hướng Lý Lệ Na châm chọc.

" Lý tiểu thư, cô đền được rồi đấy, đừng làm mất thời gian của chúng tôi "

Lý Lệ Na bần thần khắp người, run rẩy nhìn Phượng Viễn Hạo, muốn đem chút nhược tâm cuối cùng làm anh cảm động, ai ngờ...

" Lý tiểu thư, cô cũng đừng nhìn tôi, không phải cô không có tiền đền đó chứ? Tôi nghe nói Du gia nổi tiếng Cửu Thành là giàu có, sao chỉ mười bảy vạn đã muốn quỵt người khác rồi ?"

Lý Lệ Na đỏ bừng khuôn mặt, những người hóng chuyện ở đó cứ nhìn vào cô, tựa như đem khuôn mặt cô ra tát tát vài cái.

" Tôi....tôi không có tiền mặt trong người, tôi trở về Du gia lấy cho anh "

Phượng Viễn Hạo nhếch môi tỏ rõ sự khinh thường.

" Còn nói là Du gia tâm tiếng giàu có, Lý tiểu thư ra đường còn không có nổi mười bảy vạn. Vậy đi, để tránh Lý tiểu thư quỵt tiền người khác, tôi cho người đi theo lấy. Nên nhớ không được thiếu dù gì một xu "

Lý Lệ Na xấu hổ rời đi cùng hai cô gái, đương nhiên hắn cũng không ngần ngại đưa người đến tận Du gia nhận tiền, chính là khiến Du Thúy lúc đó tức đến giậm chân như vịt.

Tống Khiêm cũng mất mặt không kém, giờ đối với Lý Lệ Na là ấn tượng vô cùng không tốt, lại nhìn đến kiệt tác của sư phụ bị nhuốm đen một góc.

" Cô Âu, tôi đem cái áo này trở về sửa lại, làm sạch giúp cô nhé? "

Phượng Viễn Hạo nhìn Tống Khiêm muốn đem cái áo đi, hung hăng trừng một cái rồi giật cái áo lại. Muốn động vào đồ của bạn gái ông à? Nằm mơ!

" Không cần, chỉ là bẩn một góc, tôi tự tay giặt cho cô ấy!!"

Tống Khiêm xấu hổ rút tay, đứng hỏi thăm hai ba câu rồi cũng chào từ biệt. Du Đình đúng là trong lòng có chút không quen, trước đây cô gây rắc rối gì cũng là tự mình giải quyết, bây giờ sự xuất hiện của Phượng Viễn Hạo hầu như khiến cô trở tay không kịp, không dễ dàng gì mà thích ứng.

" Nói em rồi, để tay lạnh thế này "

Hắn ủ tay cô vào tay mình, tùy nghi thân mật. Lại đảo mắt nhìn biểu hiện của cô, phát hiện bản thân thực sự quá phận rồi.

Ngượng ngùng một cái rồi cũng chòng vào tay cô sợi chỉ đỏ mua ban nãy.

" Thứ gì vậy?"

" Bùa bình an " Hắn trắng trợn mở mắt nói dối. Cô không nhịn được, khóe môi kéo lại nụ cười xinh đẹp, liếc mắt qua vòng đỏ giống hệt mình trên tay hắn. Bất quá trải nghiệm cảm giác này thực tốt.

Hoa đào rơi cuốn theo chiều gió, họ đứng dưới gốc cây...một bức ảnh đẹp đến mức khiến người xung quanh không nhịn được mà giơ điện thoại lên chụp.

======

Du Đình lại đến mộ của bản thân, diễn trọn vẹn vai trò người bạn tốt của mình, đối với cuộc sống hiện tại, cô đúng là cảm thấy như trong mơ, dường như ông trời đã ưu ái cho cô quá nhiều.

Từ Hàn cũng ở đó, phỏng chừng tuần nào cậu ta cũng đến đây, lúc nào cũng cẩn thận từng cử chỉ, sắc mặt đỏ ửng lâu dần cũng không còn nữa, còn đối với lúc viếng mộ, khuôn mặt đó càng âm trầm hơn. Du Đình ngồi bên cạnh, tay vặn nắp nước ôm một ngụm.

" Du Đình chỉ là giúp cậu một lần, cậu không phải đem tâm ý của bản thân đặt lên cô ấy đó chứ?"

Từ Hàn thu tay về một nhánh cỏ, sặc mặt đúng là đỏ ửng như trái cà chua, phỏng chừng còn đỏ hơn, giọng nói có phần lắp bắp...

" Làm....làm gì có? Tôi...tôi chỉ thấy đây là việc nên làm "

Du Đình đang định nói tiếp thì nhìn thấy Lạc Xuyên đi về phía này, bên tay còn cầm một bó hoa trắng, sắc mặt cô bỗng hóa khó coi.

Lạc Xuyên, sao anh lại đến đây?

" Âu tiểu thư thì ra ở đây à? Tôi đến thăm Đình nhi "

Lạc Xuyên nhìn ngạc nhiên nhìn thấy cô, chậm rãi sải bước về phía Du Đình. Cảm giác căng thẳng bên người cô lại dâng đến, mi mắt cố che giấu sự hỗn loạn.

Từ Hàn nhìn anh ta với ánh mắt khinh khi, đến thăm mộ Du Đình, còn chưa đến mộ đã chạy đến nhìn người đẹp. Đúng là đáng khinh.

" Âu tiểu thư đúng là người bạn tốt, Đình nhi mất lâu như vậy rồi, cũng chỉ có vài người nhớ em ấy "

Du Đình nghe xong lời này, trong lòng trào lên cảm giác khó hiểu. Không phải đau lòng, không phải chua xót....mà là căm ghét.

Đây là lần đầu Du Đình đối với Lạc Xuyên có cảm giác này, cô đi theo anh ta lâu như vậy, trước giờ trong lòng chỉ toàn là tín ngưỡng, hi vọng và yêu thương, nhưng đây...thực sự là lần đầu cô cảm giác chán ghét anh ta đến thế.

Cảm thấy bản thân thật uổng phí bao nhiêu thứ.

" Đương nhiên phải đến thăm cô ấy rồi, so với người đi cùng cô ấy lâu như anh đúng tận tâm hơn "

Lạc Xuyên hơi ngẩng nhìn nụ cười diễm lệ của cô, lúc trước anh ta cảm thấy Thẩm Ngọc rất xinh đẹp rồi, không ngờ Âu Tư Đình còn kiều diễm gấp bội, chẳng trách được băng sơn như Phượng Viễn Hạo còn phải tan chảy.

Anh ta hơi nhìn hướng khác, cố để bản thân trấn tĩnh lại, lúc này mới ý thức lại lời cô vừa nói, trong cảm thấy lạnh lẽo. Lạc Xuyên bước về phía mộ của Du Đình, trong lòng có chút chột dạ đặt bó hoa xuống nhìn ảnh trên mộ, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Đây mới phải là Lạc Xuyên đó chứ, Du Đình thu vào mắt từng cử chỉ biểu cảm của anh, muốn tìm chút cảm xúc nào đó trên khuôn mặt, nhưng thực sự không có. Đây mới là Lạc Xuyên, bộ dạng thâm tình lúc nãy làm sao có thể chứ?

Lạc Xuyên dự định đưa tay lên vuốt khuôn mặt trên ảnh thì tay Từ Hàn đã nắm lấy tay anh ta lại, vẻ mặt vẫn duy trì đỏ bừng ngượng ngùng.

" Du Đình không thích anh động vào chị ấy đâu "

Khí lực của Từ Hàn rất lớn, dường như khuôn mặt và động tác đang diễn ra không phải của cậu ta vậy.