Chương 20

Phượng Viễn Hạo tiếp mấy ngày đó cứ bặt vô âm tín, nghe đâu là làm nhiệm vụ. Nhưng Du Đình lâu dần bắt đầu lại sinh cảm giác nhớ, vừa hay nhìn thấy thư ký đi ra từ phòng khách sạn của Phượng Viễn Hạo, cô liền bắt cậu ta lại.

" Này, họ Phượng kia đâu? "

" A...Âu tiểu thư, haha, cục trưởng Phượng...có...à có nhiệm vụ đó. Đúng rồi, là nhiệm vụ "

Cậu thư ký âm thầm lau mồ hôi lạnh trả lời Du Đình, so với Phượng Viễn Hạo, cô gái trước mặt này đáng sợ hơn nhiều.

" Nhiệm vụ? Đến bốn, năm ngày?"

Du Đình kéo cổ áo cậu ta, dùng đôi mắt hiền hòa hết mức có thể mà nhìn. Cậu thư ký run rẩy ôm vạt áo của mình.

" Âu...Âu tiểu thư nương tay. Tôi nói...tôi nói "

Du Đình thả cổ áo làm cậu ta ngã xuống ho sặc sụa.

" Khụ khụ, cục trưởng....cục trưởng mấy ngày trước...."

Thư ký chậm rãi kể lại cho Du Đình về Phượng Viễn Hạo mấy ngày trước trở nên kỳ lạ, cũng như kể cho cô biết hắn nhận nhiệm vụ lần này là để cố gắng nhận định xem bản thân đối với cô thế nào.

=======

Phượng Viễn Hạo đến tối mịt thì trở về cục an ninh quốc gia, hắn vốn dĩ đến Cửu Thành một chốc, nhưng hắn sợ nhìn thấy sẽ không kiềm được cảm xúc của bản thân.

Hắn nới lỏng cà vạt, xương vai lộ ra đến một nửa, bày bộ dạng lười biếng ngồi phịch xuống ghế làm việc ở văn phòng, cả đèn cũng không buồn bật lên, giờ này hẳn tất cả đều tan ca cả rồi.

" Cục trưởng Phượng thì ra đang trốn tránh tôi? Thật bất ngờ "

Âm thanh mềm mại vang lên trong không gian tĩnh mịch, suýt chút nữa đã dọa hắn một phen, xác định người đó là ai thì hắn mới giữ nguyên dáng vẻ như cũ.

" Em...không phải ở Cửu Thành sao?"

" Cộng sự đại nhân bận rộn như thế, tôi đương nhiên phải đến xem rồi "

Du Đình kiều mị ngồi vào ghế cạnh hắn, khóe môi dưới tia sáng yếu ớt trong căn phòng họa lên một đường mỹ miều.

Phượng Viễn Hạo mông lung đưa tay chạm vào mặt cô, như muốn đem từng chút họa nét khuôn mặt ghi nhớ tất cả.

" Tư Đình...."

" Tôi đây...."

" Tôi điên rồi "

Du Đình phì cười một cái, híp mắt nói : " Cái đó tôi biết lâu rồi "

Ngón tay hắn chạm vào môi cô, từng chút cẩn thận chà nhẹ lên đó, giọng nói có phần kích động.

" Tôi đúng là điên rồi mới yêu em, Âu Tư Đình "

Du Đình híp mắt cười, môi nhàn nhạt son làm hắn cảm thấy đầu ngón tay như muốn bị thiêu đốt.

" Tôi....biết em không chấp nhận được, tôi đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình khi bên em, tôi có thể đợi em mở lòng. Tôi có thể kiên nhẫn vì em. Tôi yêu em mất rồi "

Khóe mắt hắn trở nên ma mị, nhìn lấy đối phương như muốn hút cả họ vào, Du Đình không nhịn được mà bị đôi mắt đó mê hoặc, tên nam nhân yêu nghiệt này.

Phượng Viễn Hạo nhoài người dậy, cánh tay mạnh mẽ khóa cô vào lòng.

" Tư Đình...., đừng đáp lại. Đợi em báo thù xong, trả lời cũng chưa muộn "

Hắn lúc này là muốn cô làm quen với sự có mặt của anh, sự chăm sóc, sự hiện diện, sự dựa dẫm và yêu thương từ anh.

====

" Rầm "

Lạc Xuyên đạp lấy bàn làm việc, vẻ mặt hung tàn vô cùng ,ánh mắt có phần ác liệt khiến đám nhân viên có mặt đó một phen hoảng sợ

" Mẹ kiếp. Chuyện này là sao chứ? Đám vô dụng các người!!!"

Anh ta chỉ vào đám người đó mắng nhiếc, Thẩm Ngọc sắp xếp lại đống tài liệu rơi trên sàn nhà, bước đến xoa lấy khuôn ngực anh ta, âm thanh mềm mại xoa dịu lòng người "

" Xuyên ca....đừng tức giận nữa. Mắng bọn họ cũng vô ích, chuyện chúng ta nên làm là tìm ra kẻ nào động tay động chân "

Thẩm Ngọc là kẻ thông minh hiểu chuyện, vì cái tinh tế đó mới khiến cho Lạc Xuyên một lòng một dạ vì cô ta. Lạc Xuyên nghe xong lời này liền bớt nóng hẳn, ngồi vào ghế sofa, chậm rãi suy tính rồi nhìn cô thư ký lớn tuổi đang cúi đầu.

" Điều tra xem chuyện này ai nhúng tay vào, những người nằm trong kế hoạch này thì đào hết tông tích lên cho tôi "

" Vâng, Lạc tổng "

" Còn các người.... " Lạc Xuyên hướng đám nhân viên đang lo sợ đứng phía xa, gằn giọng một cái " Cút ".

Bọn họ như được đại xá, ba chân bốn cẳng rồi khỏi phòng làm việc. Thẩm Ngọc chậm rãi ly nước đưa qua cho Lạc Xuyên

" Xuyên ca, đừng nóng vội. Kẻo chúng ta lại trúng ý của đối phương "

Lạc Xuyên nhận ly nước của cô ta uống một ngụm, lửa giận trong lòng cũng đè xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc có phần thâm tình hơn.

" Vẫn là em hiểu chuyện "

Thẩm Ngọc mỉm cười một cái, ghé đầu nhỏ vào l*иg ngực hắn xoa dịu từng cơn thịnh nộ.

Thẩm Ngọc là loại người nham hiểm, so với Du Đình đúng là miệng lưỡi ngọt ngào vô cùng. Thế nên lúc có sự xuất hiện của ả ta, tình cảm nhỏ nhoi mà Lạc Xuyên dành cho Du Đình cũng dập tắt, thanh mai trúc mã gì đó cũng mặc kệ, toàn tâm toàn ý với ả ta. Đương nhiên không phải dạng người dễ dàng gì.

========

Từ Hàn đến tảo mộ như hàng tuần, nay đã là tiết Thanh Minh, cậu ta đem theo bánh, chút trà đến mộ của Du Đình, cẩn thận bày biện đặt hoa.

" Đến sớm vậy? "

Du Đình vừa thắp xong nén hương trên mộ của ba mẹ cô thì nhìn thấy Từ Hàn đến, quả thật cô rất cảm kích cậu ta, cô chết rồi vẫn có người nhớ đến, vẫn có người đau khổ, không còn gì hối tiếc.

" Nay Thanh Minh mà "

Cậu ta khôi phục dáng vẻ e thẹn, bày biện chút đồ lên mộ, cũng cẩn thận đặt bó hoa lên đó.

" Chuyện cậu động tay, sớm muộn gì Lạc Xuyên cũng sẽ điều tra ra được. "

Từ Hàn là người nhúng tay vào việc của Lạc Xuyên lúc này, cậu ta vốn dĩ đã có đủ lực lượng, nhưng chỉ là muốn trả thù đúng là hơi khó.

Cậu nhìn Du Đình với ánh mắt phòng bị, rõ ràng cậu ta đã rất cẩn thận.

" Yên tâm, tôi không gây khó dễ cho cậu "

Du Đình híp mắt nhìn, Từ Hàn là kẻ che giấu rất tốt, trước giờ bộ dáng thẹn thùng của cậu ta đều là giả mạo, lớp ngụy trang cũng thật hoàn hảo, cũng khiến người ta không sinh nghi ngờ

" Cô đừng tưởng tôi không biết, cô và chị Du Đình không quan hệ gì. Thậm chí cả hai còn chưa gặp nhau lần nào, cô tiếp cận Du gia là có mục đích "

Từ Hàn bộ dạng e thẹn đã biến mất, ánh mắt đậm phần lạnh lẽo.

" Hàn Hàn, thế mới là cậu chứ?"

Du Đình ngẩng mặt nhìn cậu ta, ánh mắt Từ Hàn đầy sự bất giờ, cái tên " Hàn Hàn " này chỉ có lúc trước Du Đình từng gọi cậu.

" Em tên Từ Hàn à? Chị là Du Đình, sau này gọi em là Hàn Hàn nhé?

" Hàn Hàn.... "

Từ Hàn bừng tỉnh từ đoạn ký ức ngắn, đưa ánh mắt khó tin nhìn Du Đình.

" Cô..."

" Cậu có tin vào phép màu không? Tôi chính là phép màu "