Chương 1: Trượt xuống núi tuyết

Trong lúc Tiêu Nguyên nửa ngủ nửa tỉnh, một dòng mát lạnh đánh ập tới, cái ót bị nâng lên, nha hoàn sốt ruột nói.

“Làm sao đây, Cửu tiểu thư ngất rồi, lại không có người, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Hồng Tụ hoảng sợ sắp khóc, lau nước mắt, hối hận và tự trách.

Hồng Loan cắn cắn môi.

“Nếu không thì ta xuống núi đi tìm người, còn ở lại đây cũng không phải cách, ngươi ở trong này chăm sóc Cửu tiểu thư, tìm được người giúp đỡ ta sẽ trở lại.”

Hồng Tụ vội vàng gật gật đầu.

“Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.”

Tiêu Nguyên nghe thấy nhíu nhíu mày.

Hai thanh âm này có chút quen tai, lòng bàn tay nàng lạnh như băng, đầu ngón tay đông lạnh không co duỗi được.

Một lúc lâu sau, rốt cục Tiêu Nguyên hoàn hồn, chậm rãi mở đôi mắt, đầu đau dữ dội, nàng mở mắt quan sát bốn phía, một mảnh sương tuyết trắng mờ mịt, không nhìn rõ phía xa.

“Tiểu thư? Người tỉnh rồi?”

Hồng Tụ vui mừng nói.

Tiêu Nguyên cố sức nâng tay xoa xoa thái dương, hít một hơi khí lạnh.

“Ta bị làm sao thế?”

Bỗng nhiên Tiêu Nguyên sửng sốt, nàng phát hiện giọng nói của nàng biến hóa, non nớt ngây ngô, rõ ràng nàng nhớ nàng bị Tiêu Nhược ép uống thuốc, phá hủy cổ họng, không thể nói được. Chuyển mắt nhìn Hồng Tụ, khuôn mặt thanh tú vô tội, mở to mắt nhìn nàng, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Đây là chuyện gì?

“Nguy rồi, không phải tiểu thư ngã hỏng đầu chứ, làm sao bây giờ.”

Tiêu Nguyên nhớ được lúc mười tuổi, nàng đi theo tỷ muội trong phủ, cùng đi dâng hương ở Đại Chiêu tự, sau này bị lạc ở phía sau núi Đại Chiêu tự, một chân bước vào khoảng không, trượt từ trên núi xuống.

“Tiểu thư, người đừng dọa nô tì a, nô tì sẽ bảo vệ người, Hồng Loan đã đi tìm người đến cứu chúng ta.”

Hồng Tụ sốt ruột sắp khóc.

Tiểu thư sẽ không bị ngốc chứ.

Tiêu Nguyên nghe vậy nhanh chóng đứng lên.

Không thể ngây người ở chỗ này được.

“Đi mau, nơi này không thể ở lâu, chúng ta mau rời khỏi nơi này.”

“Tiểu thư, vậy Hồng Loan phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Tiêu Nguyên lạnh lùng.

Hồng Loan là nha hoàn bên cạnh nàng, nhưng đã sớm đầu quân cho Tiêu Nhược, gây ra không ít chuyện rối loạn vô liêm sỉ.

“Mặc kệ nàng, nàng không có việc gì.”

Tiêu Nguyên vỗ vỗ tuyết đọng trên người, không chút do dự lôi kéo Hồng Tụ bỏ chạy.

Hồng Tụ mang vẻ mặt không hiểu, Tiêu Nguyên quay đầu.

“Nàng ta đã thông đồng với ngũ tỷ tỷ từ sớm, cố ý tìm người đến hại ta, ta nghe thấy.”

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ thêm một câu.

Hồng Tụ kinh hãi, tất nhiên sẽ không hoài nghi lời nói của Tiêu Nguyên.

“Tiểu thư, Hồng Loan… Hơi quá đáng, uổng phí nô tì tín nhiệm nàng ấy như vậy!”

Tiêu Nguyên gật gật đầu.

“Đi nhanh đi, lát nữa Hồng Loan sẽ dẫn người đến.”

Hai người chạy trong tuyết, tuyết rơi rất dày.

Rất nhanh, Tiêu Nguyên cũng đã mệt đến thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa.

“Tiểu thư, nô tì đi không chạy nổi nữa.”

Hồng Tụ khoát tay, thật sự chạy không nổi.

Tiêu Nguyên ngoái đầu nhìn lại, dấu chân dọc theo đường đi cực kỳ rõ ràng, lắc lắc đầu.

“Không được, đi mau, dấu chân này rất rõ ràng, một lát nữa sẽ có người đuổi theo, ta nhớ phía trước chính là đường lớn.”

Hồng Tụ nghe vậy gật gật đầu, cắn răng kiên trì, theo sát sau Tiêu Nguyên.

Ước chừng nửa canh giờ, đi tới một triền núi, phía trước không có đường, nhìn xuống dưới, chân Hồng Tụ như nhũn ra, nếu ngã xuống triền núi, có phải sẽ ngã chết không, nhịn không được lui về sau mấy bước.

“Tiểu thư, nô tì sợ hãi.”

Hồng Tụ khóc nức nở.

Tiêu Nguyên cũng sửng sốt, quay đầu phát hiện một đoàn người chậm rãi đuổi theo, trong đó còn có bóng dáng của Hồng Loan.

“Mặc kệ, dưới này đều là tuyết, chắc chắn không sao, cùng lắm thì thiếu tay què chân, còn tốt hơn bị người ta vấy bẩn, bức tử.”

Hồng Tụ nghe vậy thân mình run lẩy bẩy, có chút sợ hãi.

Tiêu Nguyên xoay người chỉ vào đám kia người.

“Thấy không, nếu tiểu thư nhà ngươi bị đuổi kịp, không chừng sau này phải ở trong Phật đường, trong Phật đường cũng không có đùi gà.”

MM: Liên quan mèo gì đến đùi gà ở đây??? Ụt: Vì nhỏ Hồng Tụ thích ăn đùi gà =]]]]]~

“A?”

Hồng Tụ vừa nghe như vậy, nhất thời lắc lắc đầu, người có thể chết nhưng đùi gà không thể không có, Hồng Tụ thở sâu, ra vẻ anh dũng chịu chết.

“Tiểu thư, nô tì không sợ.”

Hồng Tụ từ từ nhắm hai mắt, chân không ngừng run run, giọng nói run run.

Tiêu Nguyên cắn răng, bất cứ giá nào, cuộn thân mình bảo vệ đầu, từ từ nhắm hai mắt, lăn đi xuống, giống một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, man mát lành lạnh áp sát nàng, lạnh run cầm cập.

Không nhìn thấy bên ngoài, trong lòng có chút không yên, tốc độ càng lúc càng nhanh, lại lên cao rồi hạ xuống, trong miệng uống phải không ít tuyết, đầu óc quay cuồng.

Tiêu Nguyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, hai tay nhanh ôm mặt thật chặt, cả người giống như con lăn, va đập phải đá, đau nhức khó nhịn, toàn thân đông cứng, chết lặng không có tri giác.

Trong đầu nghĩ đến so với bị bắt, nàng thà phải mạo hiểm.

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy đến rất nhanh, xe ngựa xa hoa cực hạn, ngựa kéo là hai con ngựa hoa tuyết trắng, dưới ánh mặt trời bộ lông của chúng cực kỳ xinh đẹp, mành che màu nâu nhạt, ngay chính giữa là một khối phỉ thúy thượng đẳng, làm cho người ta thấy không khỏi chậc lưỡi, thật xa xỉ.

Khóe mắt Triệu Thất thấy hai khối quả cầu tuyết lớn bay thẳng đến, sửng sốt, rút đao lưu loát, hướng về phía bên trong xe ngựa hô một câu.

“Mau bảo hộ chủ tử, có thích khách!”

Người trong xe nghe tiếng, ngón tay thon dài vén màn lên, nhìn thấy hai quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Nam tử mặc y phục áo bào trắng ngà, dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp, quanh thân khí chất cao quý xuất trần, mắt phượng híp lại, dường như trăng hoa tháng ba lộng lẫy, mày kiếm nhếch lên, mắt như ngọc lưu ly, ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất, tư thái lười biếng, toàn thân lộ ra một loại khí phách hồn nhiên.

Ánh mắt mênh mông hơi hơi đông lạnh, thản nhiên nhìn thoáng qua, tập trung nhìn kỹ, kia rõ ràng chính là nữ tử.

“Triệu Thất, đó không phải thích khách.”

Ngay sau đó, nam tử kiễng mũi chân phi thân lên, chặn một khối cầu tuyết lại.

Trong bụng Tiêu Nguyên quay cuồng một trận, cả người đau nhức, cắn chặt hàm răng.

Nam tử ôm quả cầu tuyết, vận khinh công, kiễng mũi chân, chậm rãi rơi xuống đất, ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng đẩy tuyết ra.

Dần dần lộ ra khuôn mặt chật vật, phủi tuyết đi, một gương mặt khuynh nhan tuyệt thế dần dần hiện ra, mặt đỏ bừng vì đông lạnh, một đôi mắt đen như tinh thạch, giống như hai vì sao, trong suốt, xinh đẹp không tưởng tượng nổi, để cho mắt nam tử sáng lên, vẻ kinh diễm xẹt qua một chút rồi biến mất.

Tiêu Nguyên mở to mắt, đầu óc mơ màng, chỉ cảm thấy trước mắt có vài bóng người lay động, mất nửa ngày mới ổn định, một gương mặt anh tuấn hiện lên trước mặt, lộ ra ý lạnh.

“Triệu Tuân?”

Tiêu Nguyên thất thanh, sau đó hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Triệu Tuân kinh ngạc, lần đầu tiên hắn đến Kinh đô, nữ tử này nhìn qua bất quá mười mấy tuổi, làm sao có thể nhận ra mình?

Vẻ mặt này là sợ hãi sao? Sợ hắn?

“Gia? Hiện tại làm sao bây giờ?”

Trong lòng Triệu Thất cũng có một người, hiển nhiên nha đầu kia không có võ công, ngã từ trên cao xuống như thế, nhưng lại không có việc gì, thật sự ngạc nhiên.

Nam tử nghĩ nghĩ.

“Trước mang về rồi lại nói.”

Nam tử không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không nhịn được tò mò với Tiêu Nguyên.

“Điều tra một chút, hai người này có thân phận gì.”

Nam tử xoay người phân phó thị vệ, thị vệ gật gật đầu.

“Vâng.”

Trên xe ngựa, nam tử khép hờ mắt, ánh mắt không rời Tiêu Nguyên, trên mặt mang theo cân nhắc, cười nhạt, biến mất cực nhanh.

Hồng Loan đuổi theo dấu chân hai người, đứng ở trên sườn núi, ngây ngẩn cả người. Nam tử phía sau cũng ngây ngẩn cả người.

“Cửu tiểu thư sẽ không nhảy xuống chứ?”

Hồng Loan nghe vậy thân mình nhịn không được run lên, cúi đầu nhìn một mảnh tuyết trắng không có dấu vết nào khác, dấu chân hai người này chỉ đến nơi đây, chẳng lẽ mọc cánh bay mất?

Hồng Loan lắc đầu.

“Xuống đi tìm lần nữa, nói không chừng là đã ngã xuống.”

Nam tử nghe vậy gật gật đầu, chỉ có thể giải thích như thế, xoay người nói với người phía sau.

“Theo ta xuống dưới kia tìm xem.”

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Phủ Hữu tướng đèn đuốc sáng trưng, Lão phu nhân cố ý ngồi ở cao đường, trong tay nắm chặt một chuỗi phật châu, không ngừng lẩm bẩm a di đà phật.

Đại phu nhân Phạm thị chậm rãi tới gần, nghe thấy được lại lui lại mấy bước, đáy mắt hiện một chút trào phúng không dễ phát hiện.

Nghe được động tĩnh, Lão phu nhân ngước mắt nhìn.

“Có tin tức?”

Đại phu nhân thất vọng lắc lắc đầu.

“Đã phái rất nhiều người, đem Đại Chiêu tự lật tung mấy lần, nhưng không thấy thân ảnh tiểu cửu.”

Lão phu nhân nghe nặng nề ngồi xuống, khoát tay.

“Không có việc gì thì lui ra đi, phái nhiều người đi tìm, nhất định phải đem tiểu cửu hoàn hảo không tổn hao gì trở về.”

“Vâng!”

Phạm thị gật gật đầu, rất nhanh lui xuống.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Triệu phủ.

“Gia, vị cô nương kia sốt cao không ngừng, miệng nói mê sảng, không chịu uống thuốc, làm sao bây giờ?”

Triệu Thất không xuống tay được, chỉ cảm thấy phiền toái, tiểu cô nương nũng nịu như vậy, hắn không đành lòng đổ thuốc.

Triệu Tuân nghe vậy, đem quyển sách trên tay buông xuống, đứng lên bước đi đến phòng của Tiêu Nguyên.

Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Nguyên đỏ bừng, giống như khói mờ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng hơi hơi nhếch lên, làn da như mỡ đông, non mềm có thể nhéo ra nước, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mi dài nhíu chặt, như đang gặp ác mộng.

“Gia, vị này là đích nữ Hữu tướng, Tiêu Cửu cô nương, hai ngày trước cùng các cô nương trong phủ đi Đại Chiêu tự để dâng hương, vô ý lạc đường, bước lầm vào khoảng không ngã xuống.”

Thiếu chút nữa Triệu Thất đã xem Tiêu Nguyên là thích khách mà giải quyết, thật đúng là trùng hợp, Tiêu Nguyên rơi vào tay Triệu Tuân chắc chắn không có trái ngon mà ăn.

Gia cùng Hữu tướng có không ít chuyện xưa, Hữu tướng nắm giữ triều chính, người người chán ghét, không chuyện ác nào không làm, hiện tại đích nữ của lão trong tay bọn họ, Triệu Thất chưa kịp phản ứng, trừng lớn mắt.

Một đoạn cánh tay của Tiêu Nguyên trần trụi bên ngoài, vừa được lau thuốc, da thịt trắng nõn hiện lên những vết xanh tím, chắc là bị nhánh cây quệt phải, cánh tay trắng nõn phấn nộn, đột nhiên có vết thương như vậy, nhìn quá vô cùng chướng mắt.

“Đi đem một hộp vô ngấn cao đến đây.”

Triệu Tuân ra lệnh, đến gần giường, đỡ chén nhỏ đến sát cằm, bón từng muỗng từng muỗng, dịu dàng đến vô cùng, Triệu Thất vừa muốn đi, còn tưởng rằng nhìn lầm, xoa xoa ánh mắt, nhìn chằm chằm một màn kia.

Cánh môi Tiêu Nguyên mím chặt, như là có mắt, thìa ở bên trái nàng lập tức quay đầu sang phải, thìa đuổi theo, nàng lập tức xoay đi lại, không chịu uống thuốc, nước thuốc chảy xuôi theo gò má, nước thuốc màu nâu chảy trên da thịt trắng như tuyết, Triệu Tuân liên tục đem khăn xoa xoa khóe miệng Tiêu Nguyên, lặp lại vài lần, cũng có chút không kiên nhẫn.

Triệu Tuân nắm cằm Tiêu Nguyên, khiến cho nàng mở miệng ra, nhất quyết đem thuốc đổ vào.

Hậu quả chính là, Tiêu Nguyên hộc ra hơn phân nửa, sắc mặt càng đỏ, khóc náo túm ống tay áo Triệu Tuân không chịu buông tay.

“Khụ khụ…”