Chương 2: Bón thuốc

Triệu Tuân nâng tay đỡ trán cảm thấy bất lực, cổ áo của Tiêu Nguyên đã ướt đẫm còn nàng thì ho khan liên tục.

Triệu Thất thấy thế, suýt không nhịn được cười, không cho nàng ta uống còn tốt hơn. Triệu Tuân không biết thương hương tiếc ngọc, hắn làm đi làm lại nhiều lần nhưng vẫn không thay đổi được gì, Triệu Thất quay đầu đi, không tiếp tục nhìn nữa.

“Sắc thêm vài thang thuốc nữa, được bao nhiêu mang lên đây hết.”

Bỗng nhiên Triệu Tuân nói.

Triệu Thất vội vàng gật gật đầu.

“Vâng, thuộc hạ đi ngay.”

Bưng lên tám chén thuốc, Triệu Tuân nghiêm mặt rót vào miệng Tiêu Nguyên một chén, nàng phun ra hơn phân nửa, không uống được nhiều lắm, Tiêu Nguyên vùng vẫy mãnh liệt, phun thuốc lên trên tay áo của Triệu Tuân, Triệu Tuân cau mày.

Chén thứ hai cũng như trước, chẳng qua đã nhẹ tay hơn trước, không dã man như thế, không tự giác nhẹ nhàng.

Chén thứ ba, Tiêu Nguyên học ngoan, nuốt xuống một chút, trong lòng Triệu Thất âm thầm dựng thẳng ngón tay cho chủ tử nhà mình, chỉ có chủ tử mới có cách.

“Biết rồi?”

Triệu Tuân ngước mắt nhìn Triệu Thất, Triệu Thất giật mình một chút. Nếu để Hữu tướng biết chuyện này, đoán chừng lão sẽ cầm đao chém mình, hắn không đủ can đảm làm chuyện đó đâu.

“Gia, thuộc hạ không có bản lĩnh này, hay là khi uống thuốc, sẽ đi mời người?”

Triệu Thất cẩn thận từng li từng tí, vị cô nương này không tầm thường.

Triệu Tuân hơi nhíu mày, Triệu Thất lập tức đi theo phía sau, đang muốn mở miệng nhận sai.

“Ừm.”

Một tiếng ừ nhẹ, Triệu Thất còn tưởng xuất hiện ảo giác, vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng Triệu Tuân đã đi rồi, thiếu chút nữa Triệu Thất nhảy lên.

Vậy mà Gia lại đồng ý.

Đúng là chuyện khó tin.

Tiêu Nguyên tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau, nàng cố sức mở mắt ra, nhưng đầu vẫn mê man, trời đất xoay chuyển.

“Cô nương, người tỉnh rồi.”

Chỉ thấy một nha hoàn xinh đẹp lanh lợi, lúc cười rộ lên, hai bên má còn có hai lúm đồng tiền, khiến người khác cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Cẩm Họa đưa tay đặt lên trán Tiêu Nguyên, bỗng nhiên cười cười.

“Nô tì là Cẩm Họa, cuối cùng cô nương cũng hạ sốt rồi.”

Tiêu Nguyên mỉm cười yếu ớt, nhìn xung quanh một vòng, quang cảnh xa lạ cảm thấy không thoải mái, giọng nói khàn khàn.

“Đây là nơi nào?”

Cẩm Họa cười cười.

“Đây là Triệu phủ.”

“Triệu phủ?”

Tiêu Nguyên hoàn toàn không nhớ rõ chuyện nàng được cứu khi ngã xuống núi tuyết, vội vàng đứng dậy.

“Hồng Tụ đâu? Hồng Tụ thế nào rồi?”

Cẩm Họa nghĩ nghĩ.

“Cô nương đang nói tiểu nha hoàn à, nàng ấy không có chuyện gì, chỉ là đến giờ vẫn chưa tỉnh.”

Tiêu Nguyên xốc chăn lên định bước xuống giường, Cẩm Họa vội vàng ngăn cản.

“Cô nương, người định làm cái gì vậy, thương thế còn chưa khỏi hẳn, không thể xuống giường.”

“Gọi chủ tử của các ngươi đến, bất cứ người nào cũng được, tốt nhất là một vị phu nhân.”

Tiêu Nguyên dứt lời, Cẩm Họa sửng sốt cúi đầu khom mình.

“Gia.”

Tiêu Nguyên ngước mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Tuân mặc trường bào màu đen, tóc đen dài chỉ dùng một cây trâm để cố định, một tay dựa thành ghế, mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng khiến cho người ta sinh ra cảm giác không thể xâm phạm, đôi mắt như được tạo ra từ bầu trời và làn sóng, làm cho người ta không tự giác bị hấp dẫn.

Là Triệu Tuân!

Tiêu Nguyên rụt cổ, không tự chủ lùi mình về sau.

Triệu Tuân, thương nhân giàu có bậc nhất Đông Minh, kim ngân tài bảo đếm hoài không hết, mấy vị Hoàng tử đều muốn mượn sức, còn có mấy chiếc thuyền lớn để buôn bán bên ngoài, muốn mua bán cái gì cũng có.

Kiếp trước, Tiêu Nguyên từng thấy Triệu Tuân, nghe nói hắn tàn bạo, thích gϊếŧ chóc, tính cách cực kỳ cổ quái, cứng mềm đều không ăn, ngay cả Hữu tướng cũng không ít lần bị hắn tính kế.

Danh tiếng ngời ngời, Tiêu Nguyên từng nghe qua chuyện của hắn, nhất thời nhíu mày không ngừng kêu khổ, sao có thể xui xẻo đυ.ng phải Sát Thần như vậy.

Chút tâm tư nhỏ của Tiêu Nguyên không thể tránh được ánh mắt Triệu Tuân, hắn nheo mắt, nhẹ giơ tay lên, Cẩm Họa thấy thế nhìn nhìn Tiêu Nguyên, cúi đầu đi ra ngoài.

Triệu Tuân đi một bước, Tiêu Nguyên lại lùi một chút, nếu hôm qua không thăm dò rõ ràng, Triệu Tuân cho rằng Tiêu Nguyên biết hắn. Vì thế càng thêm tò mò.

“Cô nương sợ ta?”

Triệu Tuân thản nhiên phun ra bốn từ.

Ngừng bước, ngồi xuống chiếc ghế gần nhất cách hắn vài bước, Tiêu Nguyên suýt nhảy dựng lên, hắn nghĩ lá gan của nàng phải rất lớn mới dám nhảy xuống dốc cao mà không chớp mắt, nếu đổi lại là một nam nhân bình thường, thì hắn ta cũng không có lá gan này.

Nhưng sao nàng lại sợ hắn?

Triệu Tuân dám khẳng định, Tiêu Nguyên sợ hắn.

Tiêu Nguyên nhẹ nhàng thở ra một cách lặng lẽ, do dự lắc đầu. Trước đây nàng chỉ nghe người ta đồn thổi như thế, chưa từng gặp trực tiếp Triệu Tuân một lần nào, Tiêu Nguyên không ngừng nhắc nhở chính mình, lời đồn không dễ tin.

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ như thế, vẫn giả bộ không biết gì, kiên quyết lắc lắc đầu.

Triệu Tuân chậm rãi rót một ly trà, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, khóe mắt lại chăm chú nhìn Tiêu Nguyên, động tác của hắn cực kỳ tao nhã, hành động thuần thục trôi chảy, trong mắt Tiêu Nguyên, Triệu Tuân uống trà là một loại thưởng thức.

Tiêu Nguyên nghi ngờ, một người như thế này sao lại có thanh danh kém như thế?

“Sao cô nương biết tên của tại hạ?”

Triệu Tuân buông chén trà xuống, có chút tò mò.

Tiêu Nguyên nghẹn lời, bỗng nhiên nhớ lại câu nói trước lúc hôn mê, Triệu Tuân, hận không thể cắn lưỡi mình. Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết làm thế nào cho phải, đành phải nói.

“Ta có khả năng xem bói thiên bẩm, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, cho nên để biết tên một người không có gì khó khăn.”

Tiêu Nguyên nghĩ lý do này rất thỏa đáng, huống hồ chuyện nàng biết còn rất nhiều.

Triệu Tuân sợ run, trong đôi mắt hiện lên vẻ thú vị khiến mặt Tiêu Nguyên đỏ lên.

“Có khả năng xem bói, vậy cô nương có biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này không?”

Tiêu Nguyên lại nói đúng lý hợp tình, giống như đây cũng không phải là chuyện lạ gì.

“Thầy thuốc không tự chữa bệnh, chẳng lẽ Triệu công tử không biết nguyên tắc này?”

Triệu Tuân hiểu rõ gật gật đầu.

“À, thì ra là thế, vậy cô nương không ngại tính toán tình cảnh bên ngoài một chút chứ?”

Tiêu Nguyên sửng sốt, ngước mắt nhìn nhìn sắc trời, trời đã tối đen, nàng thầm than một tiếng hỏng bét.

“Triệu công tử, ta là Tiêu Cửu của Hữu tướng phủ, ân cứu mạng ngày khác nhất định sẽ báo đáp, Tiêu Cửu nhớ kỹ, xin cáo từ.”

Tiêu Nguyên vẫn chưa trở về, đoán chừng trong phủ đã loạn lên, Tiêu Nguyên chán nản bĩu môi.

“Tiêu Cửu cô nương.”

Bỗng nhiên Triệu Tuân cảm thấy thú vị, nàng cho rằng mình là anh hùng hào kiệt võ công cao cường hay sao mà lăn từ trên núi xuống, vài canh giờ sau có thể hồi phục như lúc ban đầu?

Tiêu Nguyên dừng bước, ngước mắt nhìn Triệu Tuân. Người này không thiếu cái gì, chắc không thèm làm khó mình, đối đầu với tướng phủ.

“Hôm qua lúc cứu cô nương, ta đã phái người thông báo với Tướng gia.”

Triệu Tuân thản nhiên nói.

Tiêu Nguyên kinh ngạc.

‘Ngày hôm qua? Thông báo?’

Thiếu chút nữa nàng nhịn không được mà nhảy dựng lên, tức giận trợn mắt nhìn Triệu Tuân.

“Không có khả năng, sao phụ thân của ta lại không đến?”

Triệu Tuân híp mắt, cười nhạt, đoán chừng bây giờ Hữu tướng đang tức giận đến giậm chân nha.