Chương 11: Phải cầu tha thứ

Lão phu nhân càng nói càng tức giận, trong lòng càng thương xót Tiêu Nguyên bị người tính kế, Tam Hoàng tử cũng không phải loại tốt đẹp gì, hắn không có lương tâm.

Lời nói của Lão phu nhân giống như mũi đao nhọn cắm vào lòng Tiêu Nhược, khiến Tiêu Nhược vừa thẹn vừa giận, oán trách Lão phu nhân bất công, cho dù Tiêu Nguyên không cần nữa cũng không thành toàn cho nàng.

Tiêu Nhược nghĩ chuyện này rất đơn giản, chỉ cần tuyên bố trước nơi đông người, hài tử này là huyết mạch của Tam Hoàng tử, là huyết mạch của Hoàng thất, dù cho nàng có làm như thế thì đám người bọn họ cũng không dám làm gì.

“Chuyện này cần phải có lời giải thích rõ ràng cho tiểu cửu!”

Lão phu nhân không muốn nhìn thấy hai người này nữa, vẻ mặt bà trở nên phiền chán.

Tiêu Nhược vội vàng nhìn Hữu tướng, chỉ cần Hữu tướng gật đầu đáp ứng thì nàng không sợ bất cứ chuyện gì.

“Phụ thân….”

Vẻ mặt Tiêu Nhược đầy chờ mong.

“Tướng gia, Tam Hoàng tử đã hạ quyết tâm muốn thú Nhược Nhi, dù sao đây cũng là huyết mạch của Hoàng thất. Tam Hoàng tử cũng được sủng ái, sợ rằng nếu vội vàng giải quyết sẽ chọc giận Tam Hoàng tử, hơn nữa, cái thai này của Nhược Nhi chính là trưởng tôn của Hoàng Thượng.”

Phạm thị nhịn không được mà mở miệng. Nếu bỏ cái thai này thì thật đáng tiếc, Trưởng Hoàng tôn có ý nghĩa rất khác thường.

Tiêu Nhược vội vàng gật gật đầu.

“Đúng vậy, phụ thân, muốn phạt nữ nhi như thế nào nữ nhi cũng nhận, là nữ nhi có lỗi với cửu muội muội, cầu phụ thân bỏ qua lần này.”

Hai người này nói xạo không phải không có đạo lý, Lão phu nhân trầm mặc, chẳng qua là cứ buông tha như vậy thì đơn giản quá, Lão phu nhân không nói gì nữa, dứt khoát xoay đầu đi.

Hữu tướng mím môi.

“Đây là hôn sự do Hoàng thất ban cho, trước đây Hoàng Thượng cũng biết rõ, còn cần phải bẩm báo với Hoàng Thượng, những chuyện còn lại phải xem xem ý của người như thế nào.”

Tiêu Nhược cắn chặt môi, Hữu tướng thiên vị Tiêu Nguyên, thật đáng hận, không biết đồ ngu xuẩn kia có cái gì tốt.

Không phải Hoàng Thượng còn phải nghe lời của Hữu tướng sao?

Hữu tướng nhìn Phạm thị một cách sâu xa, Phạm thị giật mình.

Nói tóm lại, hài tử này không thể giữ được sao

Hoàng cung.

Thục phi nghe vậy liền hất đổ chén trà, làm ướt y phục, nước trà nhuộm một mảng lớn, đây chính là bộ y phục mà Thục phi nương nương thích nhất, nhưng bà không kịp đau lòng, không thể tin những gì lỗ tai mình vừa nghe thấy.

“Ngươi từ hôn với Tiêu Cửu?”

Thục phi lạnh lùng cất cao giọng, Liên Tịch Dạ gật đầu.

“Mẫu phi, Tiêu Cửu mất tích mấy ngày liền sợ đã không còn giữ được trong sạch, sao có thể trở thành Chính phi được? Tiêu Ngũ tiểu thư đoan trang, tri thức, hiểu lễ nghĩa, so với Cửu tiểu thư, nàng thích hợp làm Chính phi của nhi thần hơn. Mới đầu nhi thần còn có chút không đành lòng, nên có ý nạp Cửu tiểu thư làm Trắc phi, đáng tiếc, là do nàng ta không biết tốt xấu, trực tiếp cự tuyệt.”

Liên Tịch Dạ vừa nói xong, cung nữ Thanh Lịch cúi người nói thầm với Thục phi mấy câu, chuyện sáng sớm nay Tướng phủ cho nghiệm thủ cung sa, còn kiểm tra Tiêu Nguyên trước mặt mọi người.

Thục phi kinh ngạc hỏi.

“Thật sao?”

Thanh Lịch gật đầu.

Thục phi vẫy tay, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút sắc bén.

“Ngươi muốn thú Tiêu Ngũ tiểu thư, Bản cung sẽ không đồng ý. Sáng sớm ngày mai, ngươi tự mình tới Tướng phủ chịu đòn nhận tội, cầu xin Tiêu Cửu tiểu thư tha thứ, vị trí Chính phi không thể không để cho nàng.”

“Còn vị Tiêu Ngũ tiểu thư kia, nếu ngươi thích, Mẫu phi có thể cho nàng ta vào phủ, nhưng nhiều nhất chỉ có thể làm Trắc phi, những thứ khác nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Thục phi có chút tức giận, hít thở thật sâu, chỉ cảm thấy Liên Tịch Dạ làm việc lỗ mãng, chuyện lớn như vậy mà không thương lượng trước với bà đã tự ý quyết định, suýt nữa đắc tội Hữu tướng.

“Mẫu phi?”

Liên Tịch Dạ ngước mắt, vẻ mặt không hiểu, lại cố chấp quật cường nói.

“Nhi thần sẽ không thú Tiêu Cửu tiểu thư, nhi thần đã quyết, mau chóng cưới Tiêu Ngũ tiểu thư, cầu Mẫu phi thành toàn.”

Để hắn đi cầu xin Tiêu Nguyên tha thứ, còn không bằng gϊếŧ hắn đi.

Thục phi vỗ bàn một cái thật mạnh, khuôn mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo.

“Mau chóng? Là muốn nhanh đến cỡ nào! Đến cùng là ai chờ không nổi nữa? Tịch Dạ, ngươi hồ đồ a, Tiêu Ngũ tiểu thư không biết liêm sỉ, âm thầm mang thai, thành hôn mấy tháng sẽ sinh hạ hài tử, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều bị ngốc sao?”

“Mẫu phi nói cho con biết, chuyện này đã định như vậy rồi, sáng sớm ngày mai Mẫu phi sẽ triệu kiến Tiêu Ngũ tiểu thư, dựa theo lời Mẫu phi căn dặn mà làm, đi Tướng phủ tìm Cửu tiểu thư.”

Liên Tịch Dạ không tình nguyện.

“Mẫu phi, trong bụng Nhược Nhi đang mang tôn tử của người, hơn nữa Hữu tướng đã đáp ứng chuyện từ hôn, nhi thần không có mặt mũi nào lại đi Tướng phủ.”

Thục phi tức giận thở mạnh, l*иg ngực phập phồng lúc lên lúc xuống.

Bà cảm thấy chán ghét Tiêu Nhược đến cực điểm, nghĩ rằng do Tiêu Nhược quyến rũ Liên Tịch Dạ.

“Tốt! Ngươi trưởng thành rồi, lời nói của Mẫu phi ngươi không để trong lòng, Mẫu phi nói cho ngươi, nếu Hữu tướng muốn làm khó dễ ngươi, Mẫu phi cũng không giúp được ngươi, không nghĩ lại tứ đệ của ngươi mà xem, hắn bị phạt đi biên quan thiếu chút nữa cái mạng kia cũng không giữ được, còn không phải vì đắc tội với Hữu tướng sao?”

Thục phi tận tình khuyên bảo, bà sợ Liên Tịch Dạ nhất thời hồ đồ đắc tội với Hữu tướng.

Nhắc đến Tứ Hoàng tử, Liên Tịch Dạ thiếu chút nữa nhảy lên.

“Hắn dám!”

Thục phi cười lạnh.

“Trong mắt Hữu tướng, ngươi và Tứ Hoàng tử có điểm gì khác nhau? Ngay cả đại ca ngươi thấy Hữu tướng cũng phải khách khách khí khí? Mẫu phi đã nói đến như thế, có nghe hay không là chuyện của ngươi, đừng trách Mẫu phi không nhắc nhở ngươi.”

“Còn nữa, Hữu tướng xem Tiêu Cửu tiểu thư như bảo bối trân quý, ngươi muốn cưới Tiêu Ngũ tiểu thư cũng phải xem ông ta có đồng ý hay không, nữ nhi Tiêu gia đâu dễ để ngươi tùy ý nạp tam thê tứ thϊếp?”

Thục phi tức đến khó thở, bà tốn biết bao nhiêu công sức mới leo lên chiếc thuyền này của Hữu tướng, nếu không phải do tuổi tác cách nhau quá lớn, Thục phi thà rằng thú Tiêu Cửu cho Đại Hoàng tử, tăng thêm trợ lực giúp Đại Hoàng tử.

Nhưng hết lần này đến lần khác, đều bị Liên Tịch Dạ làm hỏng, khiến bà vừa tức vừa giận.

Hiện tại, Liên Tịch Dạ nghĩ lại cũng cảm thấy có chút hoảng sợ,

Nhớ lại thần sắc lúc nãy của Hữu tướng lộ ra ý lạnh, Liên Tịch Dạ liền không nhịn được lạnh cả người.

“Tam đệ!”

Đại Hoàng tử Liên Tịch Minh sải bước đi tới, sắc mặt âm u, Liên Tịch Dạ không khỏi chột dạ lui về phía sau một bước.

“Đại…. Đại Hoàng huynh.”

“Sáng sớm ngày mai đi Tướng phủ, vô luận như thế nào, nhất định phải để Tiêu Cửu tiểu thư tha thứ cho đệ.”

Liên Tịch Minh không nói nhiều lời, trực tiếp mệnh lệnh, ánh mắt âm trầm khiến Liên Tịch Dạ phát hoảng, người mà Liên Tịch Dạ sợ nhất chính là huynh trưởng cùng phụ cùng mẫu Liên Tịch Minh này.

Liên Tịch Minh có cùng suy nghĩ với Thục phi, tuyệt đối không thể đắc tội Hữu tướng.

“Tiêu Ngũ tiểu thư, nếu đệ thích thì có thể nạp làm thϊếp, về phần Tiêu Cửu tiểu thư, vị trí Tam Hoàng phi chỉ có thể là nàng ta, thú về sủng cũng được, không sủng cũng được, chỉ là nhiều thêm một đôi đũa mà thôi, nếu phiền chán không gặp nàng ta là được, cớ gì vì một nữ nhân mà đắc tội Hữu tướng?”

Tâm tình Liên Tịch Minh cực kỳ không tốt, ánh mắt nhìn Liên Tịch Dạ càng ngày càng lạnh, người luôn cẩn thận từng lời nói như hắn lần đầu nói nhiều như vậy.

Liên Tịch Minh lại nói.

“Ta nghe nói, Tiêu Ngũ tiểu thư đang mang thai?”

Liên Tịch Dạ vội vàng trả lời.

“Đại Hoàng huynh, hài tử vô tội, ngày mai đệ sẽ đến Tướng phủ, mong huynh trăm ngàn lần đừng làm bậy.”

Liên Tịch Dạ liên tục thề thốt cam đoan, Liên Tịch Minh mím môi, thản nhiên ừ một tiếng, thần sắc không biểu lộ cảm xúc khiến người ta không biết được đang nghĩ gì.

Thục phi nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là đại nhi tử có cách trấn an được tiểu nhi tử