Chương 12: Có tiến bộ

Tiêu Nguyên giải quyết xong chuyện hôn nhân đại sự, tâm tình thoải mái, miệng khẽ ngâm nga khúc nhạc, vui sướиɠ nhàn nhã.

Lão phu nhân thương nàng lần này phải chịu oan ức, liền cho người chế tạo ba bộ trang sức để an ủi nàng, các cô nương trong phủ thấy thế hết hâm mộ rồi lại ghen tị, Lão phu nhân hạ lệnh, không được nhắc đến chuyện Tiêu Nguyên mất tích, không nghe lời sẽ trừng phạt bằng gia pháp, nếu không, mấy cô nương không biết thức thời đã châm chọc Tiêu Nguyên, đâu có thời gian ngồi đó mà hờn dỗi!

“Tiểu thư, Khánh Nhạc Quận chúa và Tần cô nương mời người ngày mai tụ hội tại Hoa phường.”

Hồng Loan cầm bái thϊếp tiến vào, Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Hồng Loan, hai người này đều là hảo hữu của nàng, một người là nữ nhi của Cẩn Thục Trưởng Công chúa, một người là đích nữ của Nam Dương Bá, từ nhỏ đã có giao tình tốt với Tiêu Nguyên, kiếp trước nàng bước vào ngõ cụt, hai người khuyên bảo nàng không biết bao nhiêu lần, đáng tiếc lúc trước nàng không biết phân biệt, cô phụ tình hữu nghị này.

Hơn nữa, đã lâu không gặp, Tiêu Nguyên rất nhớ các nàng.

Ba người thường hay ngồi cùng nhau, uống rượu mua vui, vẽ tranh làm thơ rất nhàn nhã, nghĩ xong liền gật đầu đáp ứng.

“Trở về báo lại, ngày mai không gặp không về.”

Tiêu Nguyên nhìn Hồng Tụ, Thanh Đại.

“Hồng Tụ, Thanh Đại ngày mai, hai người các ngươi đi cùng ta.”

Hồng Loan đang muốn đi ra ngoài, bỗng dừng chân lại, Thanh Đại chỉ là nha hoàn nhị đẳng, mỗi lần Tiêu Nguyên đi ra ngoài luôn mang theo nàng, sao bây giờ lại như vậy?

Tiêu Nguyên cười nhạt, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Hồng Loan, bất thình lình, Hồng Loan bị ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Nguyên làm cho kinh hãi, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.

“Ngơ ngác ở đấy làm gì?”

Hồng Tụ không vui, nhẹ trách một câu, Hồng Loan phục hồi tinh thần, chạy nhanh ra ngoài.

Hừ! Tức chết nàng ta mới tốt, cái loại ăn cây táo, rào cây sung!

Ngày hôm sau.

Hoa phường.

Rượu trên bàn, rượu ngon món ngon đếm không xuể, ca múa vui vẻ, mấy nữ tử có dung mạo cực kỳ yêu diễm hoặc vô cùng thanh thuần, đánh đàn vẽ tranh, biểu diễn tài nghệ.

Dễ thấy nhất là nữ tử mặc xiêm y màu đỏ đứng đầu, dáng người xinh đẹp quyến rũ, dung nhan tinh xảo lại thanh lệ thoát tục, khóe mắt điểm một nốt chu sa làm tăng thêm một tia mị hoặc, ánh mắt cũng đủ quyến rũ mê người.

Liên Tịch Minh nâng chén.

“Triệu công tử mới đến Kinh đô, nếu Bản điện tiếp đãi không được chu đáo, mong Triệu công tử lượng thứ.”

Nam tử đối diện cười nhẹ, lười biếng ngước mắt, ánh mắt như chứa tất cả vì sao trong bầu trời mênh mông, giơ tay nhấc chân tao nhã cao quý, nâng chén từ xa, môi mỏng nhếch lên.

“Điện hạ khách khí, quả nhiên Kinh đô là nơi rất tốt, khiến người lưu luyến quên về, hận không thể chìm đắm trong hương thơm dịu dàng.”

“Ha ha! Triệu công tử vừa lòng là được, Kinh đô ngay dưới chân Thiên tử tất nhiên bất phàm, nhưng so với những nơi mà Triệu công tử từng đi qua thì không đáng nhắc tới, Triệu công tử khiêm tốn rồi.”

Đại Hoàng tử nâng chén rượu uống cạn, cười nhã nhặn vô hại.

Triệu Tuân khẽ nâng chén, uống một hơi cạn sạch, Đại Hoàng tử nhìn cô nương mặc hồng y, cô nương ấy liền kiễng mũi chân, từng bước từng bước một đi đến trước mặt Triệu Tuân.

Nụ cười nhàn nhạt quyến rũ, nàng ta cúi người rót đầy ly rượu, y phục mỏng manh để lộ khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện, da thịt trắng nõn, cười yếu ớt, đúng lúc này khuỵu chân xuống, ngã vào lòng Triệu Tuân, nàng ta nhíu mày.

“Triệu công tử, không phải Mẫu Đơn cố ý, chẳng qua hơi quá chén một chút.”

Mẫu Đơn xoa xoa thái dương, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cực kỳ mị hoặc, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Triệu Tuân ngửi thấy mùi thơm, nhíu mày nhẹ đến nỗi khó có thể nhận ra, mùi son phấn nồng đậm, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Mẫu Đơn là cô nương đứng đầu bảng, dáng người xinh đẹp, dung mạo quốc sắc thiên hương, hiếm có người nào mà không động tâm, chỉ cần nhăn mày cũng đủ để mê hoặc lòng người.

Triệu Tuân hoảng hốt, dường như trong đầu lại hiện lên một gương mặt khác, không kiều không mị, lại lộ ra vẻ ngây ngơ trong sáng.

Đại Hoàng tử nhìn thấy thần thái của Triệu Tuân, nhếch môi.

Tiếng cười khẽ như chuông bạc của Tiêu Nguyên truyền đến, xuyên thấu qua tiếng đàn, chui vào tai Triệu Tuân, Triệu Tuân kinh ngạc một chút, lấy lại tinh thần, thần sắc bất động đẩy Mẫu Đơn ra.

Đúng là tà môn, đến chỗ nào cũng nhớ tới nàng, Triệu Tuân uống liên tục ba chén rượu, uống một hơi cạn sạch, lại cẩn thận nghe tiếp, tiếng cười kia mới dần dần biến mất.

Lúc này Triệu Tuân mới yên tâm.

Khoang thuyền của Hoa phường là nơi nổi trên mặt hồ, phong cảnh cực đẹp, ngắm hoa thưởng trà, không cần lo lắng có người quấy rầy.

Khi Tiêu Nguyên bước vào, hai người đều chờ đợi ở khoang thuyền, vừa thấy Tiêu Nguyên liền đứng dậy.

“Cuối cùng cũng đợi được ngươi đến, đã tới chậm, mau đến đây, trước tiên tự phạt ba chén đi!”

Người vừa nói chuyện là Khánh Nhạc Quận chúa, mạnh mẽ hiên ngang, Tần Dực vẫn dịu dàng hào phóng như vậy, hai đầu lông mày thể hiện sự tài trí hơn người.

Tiêu Nguyên vừa nghe thấy, hai tay chống nạnh ra vẻ tức giận.

“Tốt lắm, ta vừa đến đã không hỏi thăm lấy một câu, còn muốn phạt ta mấy chén! Ngươi đúng là không tim không phổi mà, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!”

Khánh Nhạc Quận chúa chợt nhíu mày, trợn trừng mắt.

“Không phải ngươi đang khỏe mạnh đứng đây đó thôi? Ta đâu có mù, a, Tần tỷ tỷ cứu mạng.”

Tiêu Nguyên nhanh chóng chạy qua cù léc Khánh Nhạc Quận chúa, đó là tử huyệt của nàng ấy, chỉ chốc lát, mấy người liên tục cười duyên, nháo thành một đoàn, đến khi Khánh Nhạc Quận chúa mở miệng cầu xin tha thứ, mới tính từ bỏ.

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi, đã được chưa?”

Ba người ngừng lại, Khánh Nhạc Quận chúa không nhịn được quan tâm.

“Ai, ngươi thật sự từ hôn?”

Tần Dực cũng nhìn về phía Tiêu Nguyên, chỉ cảm thấy có chút khó tin, từ trước đến nay Tiêu Nguyên không rời Liên Tịch Dạ nửa bước, sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã quên rồi?

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đúng vậy, có gì lạ sao, ta biết hắn không thích ta, ta cần gì phải cưỡng cầu?”

Triệu Tuân ra ngoài hít thở không khí, vừa đúng lúc nghe thấy những lời này, rất xa, chỉ thấy Tiêu Nguyên tựa vào cửa sổ, lười biếng nhếch môi mỏng, cầm một chén rượu trong tay, nâng ngón tay nhỏ bé trắng xinh như hoa lan, Triệu Tuân hơi nhíu mi.

Lại học uống rượu?

“Vậy vị Ngũ tiểu thư kia thật sự phải gả cho Tam Hoàng tử? Nhưng ta nghe nói, hôm qua Thục phi nương nương nổi trận lôi đình, căn bản không tiếp nhận người nào đó, hóa ra đúng là tự mình đa tình a, ha ha, cười chết ta, đoán chừng ngày mai Tam Hoàng tử tới cửa cầu xin ngươi, ngươi thật sự không hối hận?”

Khánh Nhạc Quận chúa nghĩ cái gì nói luôn cái đó, luôn chướng mắt đám thứ xuất, ghét như cừu địch.

Một tay Tiêu Nguyên chống đầu, quơ quơ, cổ tay tuyết trắng vẫn còn vết xanh tím chưa tan, cũng khá dễ thấy, chỉ lộ ra một đoạn, nhưng khiến người ta suy nghĩ lung tung.

“Quản nàng ta làm cái gì! Ai muốn gả thì người đó gả. Ngược lại, ta nhất định không gả, hắn đến cầu xin ta cũng vô dụng. Các tỷ không biết, bây giờ muội thấy hắn liền ghê tởm, còn không bằng Tiểu Bạch đâu.”

Tiểu Bạch là tên của con chó do Tiêu Nguyên nuôi dưỡng, màu đen thui, nhưng Tiêu Nguyên đặt cho cái tên hoàn toàn tương phản.

“Nếu hắn dám tới, ta liền thả Tiểu Bạch cắn hắn! Ha ha, hắn sẽ sợ tới mức tè ra quần.”

Tiêu Nguyên tưởng tượng ra cảnh tượng kia liền không nhịn được bật cười.

Tốt nhất là có thể cắn chết hắn mới tốt.

Triệu Tuân nghe xong, khóe miệng cong cong.

Xem ra lớn rồi nên hiểu chuyện hơn.

Không tệ, có tiến bộ!

“Triệu công tử, Đại Hoàng tử mời người đi vào.”

Triệu Tuân quay đầu nhìn người nào đó, xoay người trở về khoang thuyền, tâm tình tốt lên một cách khác thường.