Chương 13: Thích đội nón xanh

Triệu Tuân tựa người bên cửa sổ, tiếng cười xinh đẹp loáng thoáng bên tai, nóng nảy không an tâm, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại, trong đầu suy nghĩ về lời nói của người nào đó đến thất thần.

Lúc này, một thị vệ tiến vào, cúi người nói thầm với Đại Hoàng tử một lúc.

Đại Hoàng tử nhìn theo tầm mắt, nhíu nhíu mày, sau đó đứng lên, chắp tay với Triệu Tuân.

“Triệu công tử mới đến, lạ nước lạ cái, nếu cần cái gì, cứ việc đến phủ Hoàng tử tìm Bản điện, ngày khác Bản điện mời Triệu công tử đến phủ một chuyến.”

“Điện hạ bận rộn, vậy tại hạ cũng không ngăn cản. Hôm nay, đa tạ người đã khoản đãi.”

Triệu Tuân đứng lên, một bàn tay đặt lên eo Mẫu Đơn, ánh mắt mơ mơ màng màng như đang say rượu.

“Mẫu Đơn, thay Bản điện tiếp đãi Triệu công tử thật tốt, không được thất lễ với khách quý.”

Đại Hoàng tử trao đổi ánh mắt với Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn cười quyến rũ.

“Điện hạ yên tâm đi, Mẫu Đơn nhất định tận tâm tận lực hầu hạ Triệu công tử thật tốt.”

Đại Hoàng tử vừa lòng gật gật đầu rồi mới xoay người rời đi.

Chờ Đại Hoàng tử đi xa, Mẫu Đơn thẹn thùng vòng hai tay qua cổ Triệu Tuân, môi mọng hé mở.

“Công tử, Mẫu Đơn hơi quá chén, đầu có chút choáng váng, hay là công tử dìu Mẫu Đơn đi vào trong nghỉ ngơi được không?”

Triệu Tuân cười cười.

“Được.”

Hạ nhân thối lui, Triệu Tuân đỡ Mẫu Đơn vào gian phòng trong khoang thuyền, đóng cửa lại, trên bàn đặt mấy chén rượu, Triệu Tuân đứng rót một ly, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, Mẫu Đơn đã sớm nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.

Mở cửa sổ ra, vừa đúng lúc có thể thấy khoang thuyền đối diện, có một người đứng trên boong tàu, mặc áo bào màu đen vô cùng tôn quý, đầu đội ngọc quan, tướng mạo khôi ngô, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt mang theo ba phần tức giận, không ai khác chính là Liên Tịch Dạ.

Liên Tịch Dạ nghiêm mặt đi Tướng phủ chụp hụt, ánh mắt Lão phu nhân như dao găm, làm hắn không dám hờn giận, hỏi thăm hành tung của Tiêu Nguyên, rồi vội vàng tới đây.

Đứng trên boong tàu một hồi lâu, chân cứ như bị đóng đinh xuống đất, do dự, trầm tư không biết làm sao để mở miệng.

Thỉnh thoảng bên trong truyền đến tiếng kêu khẽ, thanh âm quen thuộc, Liên Tịch Dạ chán ghét nhíu mày, không có một chút dáng vẻ tiểu thư khuê các, ban ngày ban mặt biểu hiện ra dáng vẻ phõng đãng như vậy.

“Tiêu Cửu tiểu thư, Tam Điện hạ đến.”

Trong khoang thuyền, một nha hoàn nói.

Tâm tình Tiêu Nguyên đang rất tốt, liền uống liên tiếp mấy chén, gò má đỏ ửng, vừa nghe Tam Điện hạ liền nhếch môi, cất cao giọng.

“Tam Điện hạ nào? Không phải tới tìm ta, mau đuổi đi, người nào không da không mặt như vậy?”

“Xì!”

Khánh Nhạc Quận chúa cũng uống không ít, thân mình lung la lung lay, bắt được cánh tay Tiêu Nguyên.

“Ngươi thật sự không thích Tam Điện hạ? Hắn bỏ qua thể diện đến cầu xin ngươi, đã không dễ dàng, bây giờ hối hận còn kịp, nếu không sau này ngươi lại nếm mùi đau khổ.”

“Đúng vậy, tiểu cửu, muội cần phải nghĩ thật kỹ.”

Tần Dực cũng khuyên nhủ.

Tiêu Nguyên khoát tay, cười một tiếng.

“Tiêu Cửu ta còn không đến mức không có khí phách như vậy, nói không thích chính là không thích. Dung mạo, gia thế của ta cũng không tầm thường, cần gì phải để ý mỗi hắn? Ta nhổ vào! Mau gọi người đuổi đi!”

Liên Tịch Dạ thu hồi bước chân, sắc mặt âm trầm tối đen, nắm tay xiết chặt.

Nữ nhân này thật đúng được đà lấn tới, được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Đi!”

Liên Tịch Dạ quay đầu bước đi, tỉnh rượu, nàng ta chỉ biết khóc.

“Tam đệ!”

Đại Hoàng tử đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, mím môi.

Da đầu Liên Tịch Dạ run lên, thầm than không hay rồi, sao có thể gặp phải Đại Hoàng tử, hắn cười ngượng ngùng.

“Đại Hoàng huynh.”

Đại Hoàng tử liếc mắt nhìn sang khoang thuyền, xem ra Tiêu Nguyên tức giận không ít, chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, từ thê thành thϊếp, ai cũng không muốn.

“Ngươi nhưng đừng cô phụ sự kỳ vọng của đại ca và Mẫu phi mới đúng, nắm chắc cơ hội tốt, Tiêu Ngũ tiểu thư còn ở chỗ Mẫu phi đấy.”

Đại Hoàng tử dứt lời, sắc mặt Liên Tịch Dạ khẽ biến, lập tức quay người lại, không do dự vén rèm lên xông vào.

“A! Da^ʍ tặc! Người đâu mau tới đây a…”

Tiêu Nguyên hắng giọng hô lớn.

Sắc mặt Liên Tịch Dạ đen thêm một tầng, nói với hai người kia.

“Khánh Nhạc, Tần cô nương, Bản điện và tiểu cửu có chút hiểu lầm, phiền các vị tránh một lát.”

Không đợi hai người đáp lời, Tiêu Nguyên lắc lắc đầu.

“Có hiểu lầm gì? Có gì nói luôn đi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn muốn thanh danh a.”

“Ngươi!”

Liên Tịch Dạ hận không thể bóp chết nữ nhân này. Thật quá đáng, nói năng ngông cuồng, không biết tốt xấu.

Hai người còn lại cũng không có ý định rời đi.

Tiêu Nguyên tức giận trừng mắt nhìn hắn, nửa tỉnh nửa say, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, bỗng chốc chọc giận Liên Tịch Dạ.

Liên Tịch Dạ thở sâu, cầm tay Tiêu Nguyên, ba phần nhẹ nhàng.

“Thuyền bên kia chính là thuyền của đại ca ta, chúng ta qua chỗ đó tâm sự một chút, ta có lời muốn nói với nàng.”

Liên Tịch Dạ không biết giấu mặt vào đâu, nói những lời này trước mặt bao nhiêu người làm hắn mất hết thể diện.

Liên Tịch Dạ đưa ra tư thế nếu Tiêu Nguyên không đi thì hắn cũng sẽ không đi. Tiêu Nguyên nhìn thuyền lớn bên ngoài, nhiều người trông chừng, nghĩ rằng hắn không dám làm bậy.

“Hai vị tỷ tỷ ở đây chờ ta, đừng để ai kia phá hủy hứng thú của chúng ta, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Tiêu Nguyên muốn nghe xem hắn có thể nói ra những lời gì.

Liên Tịch Dạ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Nguyên trừng mắt nhìn hắn, lúc này hắn mới buông tay, bước nhanh ra ngoài.

Trên bờ, Đại Hoàng tử đã đi xa, lúc Tiêu Nguyên đi ra, đôi mắt bên kia sổ thoáng qua vẻ tức giận, mím chặt môi.

Liên Tịch Dạ vẫy lui hạ nhân, không để lại dù chỉ một người, Tiêu Nguyên đứng cách xa hắn, cắn chặt hàm.

“Có rắm mau rả! Bản cô nương không có nhiều thời gian.”

Phốc, một câu này khiến khuôn mặt Liên Tịch Dạ biến đổi, hắn nhíu mày, càng cảm thấy Tiêu Nguyên thô tục, ngôn ngữ ô uế, vừa nói đã cảm thấy phiền chán.

Liên Tịch Dạ mạnh dạn suy đoán, Tiêu Nguyên biến hóa quá nhanh, khiến hắn cảm thấy bất ngờ không kịp phòng bị, nhất là ánh mắt nhìn hắn, không có kiên nhẫn, không hề giả bộ.

“Có phải ngươi có niềm vui mới hay không?”

Ngoại trừ điều này, Liên Tịch Dạ không thể tưởng tượng ra được lý do nào khác.

Tiêu Nguyên biết hắn đang nghĩ gì, khóe môi nhếch lên.

“Chúng ta đã từ hôn, từ nay về sau không liên quan, ta như thế nào không liên quan đến ngươi?”

Nói như vậy, có nghĩ là có!

Nhất thời Liên Tịch Dạ tức giận đến đỉnh điểm, liên tục cười lạnh.

“Ta nói mà, khó trách ngươi dám làm thế! Ỷ vào dung nhan xinh đẹp, quyến rũ công tử nhà ai?”

Mặc kệ Liên Tịch Dạ nói như thế nào, Tiêu Nguyên cũng không tức giận, nàng chỉ cười lạnh, lười cãi lại. Tính tình của Liên Tịch Dạ là vậy, cho dù nàng có nói gì hắn cũng không tin, vì thế không cần lãng phí.

“Ta và ngươi làm một giao dịch, có được không? Bản điện nạp ngươi làm Trắc phi, sau này ngươi muốn làm gì, Bản điện làm như mắt nhắm mắt mở, như thế nào?”

Liên Tịch Dạ nghĩ nghĩ, vẫn không đồng ý để Tiêu Nhược chịu oan ức, để Tiêu Nguyên làm Trắc phi đã là cực hạn.

Tiêu Nguyên vừa uống một ly trà, không để ý tới hình tượng mà phun hết ra, ôm bụng cười to, cười rơi nước mắt, thật lâu sau mới dừng lại.

“Tam Điện hạ thích đội nón xanh a? Vẫn là câu nói kia, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta còn muốn thanh danh, hôm qua ta đã nói rồi, thà rằng xuống tóc làm ni cô, cũng sẽ không gả cho ngươi!”

Sắc mặt Liên Tịch Dạ đột nhiên biến đổi, xiết chặt nắm tay.

“Ngươi liền không thể bao dung Nhược Nhi như vậy? Không muốn làm thϊếp?”