Chương 31: Quan sát thật kỹ là được

Đám nô tỳ sắp phải chịu phạt thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của Tiêu Oánh giống như tiếng trời, khiến người nghe cảm thấy vui sướиɠ, bỗng chốc có cứu tinh xuất hiện.

Tiêu Nguyên nhếch môi.

“Đại tỷ, tiểu cửu không nên gặp riêng khách ngoại nam, Đại Hoàng tử có chuyện gì thì chỉ cần tìm tổ mẫu là được.”

Tiêu Nguyên dứt lời, bên phía Tiêu Oánh không có động tĩnh, im lặng một lúc, nếu nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng nức nở.

“Cửu tiểu thư, Bản điện đã xin ý kiến của Tướng gia, Bản điện đến vì chuyện của tam đệ, mong rằng Cửu tiểu thư giúp đỡ.”

Liên Tịch Minh cau mày, Liên Tịch Dạ tát Tiêu Nguyên trước mặt mọi người, khiến thanh danh của nàng bị tổn hại. Hôn sự này bị hủy, tất nhiên sẽ chọc giận Hữu tướng, nghĩ kỹ lại, trước tiên nên xoa dịu Tiêu Nguyên rồi tính tiếp.

Hồng Loan nhân cơ hội hét thảm một tiếng, Vương ma ma và Lý ma ma thấy thế, vẫn tiếp tục đánh, đánh mạnh tay nghe tiếng vang dội.

“Cửu tiểu thư tha mạng, nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa.”

Hồng Tụ giận thở phì phì đến nỗi mũi sắp méo đi, xắn tay áo chuẩn bị tranh cãi.

Đám người xấu này, dám công khai làm bại hoại thanh danh của tiểu thư, buồn cười!

“Hồng Tụ!”

Tiêu Nguyên nhếch môi.

“Đi mở cửa.”

Hồng Tụ dừng bước, có chút nghi hoặc, Tiêu Nguyên lặp lại lần nữa, Hồng Tụ vội vàng đi mở cửa, bây giờ tiểu thư làm gì nàng cũng tin phục.

Vẻ mặt Tiêu Nguyên thản nhiên nhìn Liên Tịch Minh và Tiêu Oánh sánh vai nhau bước tới, đứng dưới ánh mặt trời, nam tuấn tú, nữ đoan trang, vô cùng tương xứng.

Hốc mắt Tiêu Oánh ửng đỏ, dáng vẻ oan ức, giống như vừa rồi bị Tiêu Nguyên bắt nạt.

Liên Tịch Minh nhìn nô tỳ trong viện không khỏi nhíu mày, chẳng trách đóng cửa không cho ai vào, hóa ra là dùng tư hình xử phạt hạ nhân, đúng là xảo quyệt, ác độc.

Mệt Hữu tướng sủng ái như châu như ngọc, khác với Tiêu Oánh dịu dàng hào phóng, nhìn là thấy rõ ràng.

Tiêu Nguyên bĩu môi nhìn Vương ma ma cùng Lý ma ma.

“Sao lại ngừng? Đánh tiếp.”

Hai người sửng sốt, nhìn Tiêu Oánh như muốn cầu cứu, Tiêu Oánh cười, tiến lên an ủi Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu, bọn họ có làm gì sai thì cần gì phải tự mình chất vấn, tức giận quá sẽ không tốt, tổ mẫu lại đau lòng a, muội là tiểu thư Tướng phủ, cần gì phải so đo với hạ nhân?”

Tiêu Oánh nói tự nhiên thoải mái, khéo hiểu lòng người.

“Những người này, tỷ nhớ đều là những người hầu hạ muội đã lâu, phạt cũng phạt rồi, cho qua đi, lần sau nhất định không dám tái phạm chọc tức muội nữa.”

“Vâng vâng vâng, tiểu thư, nô tì không dám tái phạm, cầu tiểu thư khai ân a.”

Vương ma ma dập đầu, hai bên mặt đã sưng vù, đau đớn.

Tiêu Oánh nói xong như có như không nhìn xem thần sắc của Liên Tịch Minh, thấy đáy mắt hắn có vẻ không vui, khóe môi khẽ nhếch.

Tiêu Nguyên nhếch môi.

“Đại tỷ, một đám người này đều bắt nạt muội, một người lẻn vào phòng trộm đồ, còn hai người kia, chạy đi uống rượu ngay giữa ban ngày, mấy năm nay mẫu thân quản gia lỏng lẻo quá rồi, cho nên bây giờ mới rối loạn như thế này.”

Tiêu Nguyên không chú ý đến Liên Tịch Minh đang ở đây, liền túm Phạm thị lôi vào, sắc mặt Tiêu Oánh có chút cứng nhắc.

“Tiểu cửu?”

“Đại tỷ, đây là Linh Lung các, tiểu cửu xử lý vài hạ nhân mà thôi, không phiền đại tỷ lo lắng? Sao đại tỷ không hỏi xem tiểu cửu bị bắt nạt như thế nào mà lại nói đỡ cho hạ nhân, chất vấn tiểu cửu?”

Tiêu Nguyên cười nhạo, sắc mặt Tiêu Oánh hết xanh rồi trắng, thân mình run run, nước mắt chực trào ra.

“Tiểu cửu, đại tỷ biết là ngũ muội không tốt, khiến muội tức giận, phát tiết cũng đúng a.”

Tiêu Oánh suy nghĩ cực nhanh, ý nói Tiêu Nguyên bất mãn, hành hạ hạ nhân để phát giận, cho thấy Tiêu Nguyên là người điêu ngoa, ác độc.

Liên Tịch Minh không nhìn thêm được nữa, hắng giọng.

“Cửu tiểu thư, lần này Bản điện đến là để nhận lỗi thay tam đệ. Ngày ấy tam đệ uống hơi nhiều, đã mạo phạm tiểu thư. Cửu tiểu thư thứ lỗi, tam đệ đã biết sai, hơn nữa còn cam đoan sau này không tái phạm nữa.”

Tiêu Nguyên nhíu mày.

“Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử mạo phạm ta như thế nào? Ngày ấy ta và Tam Hoàng tử đã nói rõ ràng rạnh mạch, có tổ mẫu và phụ thân làm chứng, từ đấy về sau nam thú nữ gả, cả hai không liên quan đến nhau.”

Tiêu Nguyên nói một cách quyết liệt, không giống như giận dỗi, Liên Tịch Minh nhìn vẻ mặt của nàng, lại nhìn qua nhìn lại mấy lượt như muốn tìm ra kẽ hở nào đó, hơi nhếch môi!

“Tiểu cửu, Điện hạ đã tự mình đến nhận lỗi, có thể thấy người thành tâm, cho dù muội còn tức giận, cũng nên nghe đại tỷ khuyên một câu, càng làm cứng sẽ không tốt cho muội, muội kiềm chế tính tình đi một chút.”

Tiêu Oánh thấp giọng khuyên nhủ, thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa khéo có thể khiến Liên Tịch Minh nghe thấy, có Tiêu Oánh ở đây, không để Liên Tịch Minh khó xử.

Quả nhiên, ánh mắt Liên Tịch Minh nhìn Tiêu Oánh vô cùng dịu dàng, Tiêu Oánh vui thích không thôi, nhưng trên mặt không để lộ ra biểu cảm gì, vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ Tiêu Nguyên, giống như Tiêu Nguyên là người không hiểu chuyện.

Lần trước, vốn dĩ Liên Tịch Minh đã có thành kiến với Tiêu Nguyên, bị lỗ chín mươi vạn lượng, bây giờ già mồm cãi láo, hận không thể bóp chết nàng cho hết giận.

Tiêu Nguyên cười nhạo.

“Đại tỷ, tiểu cửu không phải là người nói lời mà không giữ lời, cuộc đời này tuyệt đối không gả Tam Hoàng tử, nếu đại tỷ muốn gả, tiểu cửu sẽ đi bẩm báo phụ thân và tổ mẫu.”

Mặt Tiêu Oánh đỏ lên.

“Muội!”

Tiêu Nguyên lướt qua Liên Tịch Minh.

“Đại Hoàng tử, người cũng thấy, tính tình của ta không tốt, Tam Hoàng tử thú ta, tất nhiên Tam Hoàng phủ gà bay chó sủa, nhà cửa không yên, Điện hạ đã muốn tốt cho Tam Hoàng tử, cần gì tìm thêm tai họa cho Tam Hoàng tử? Vẫn nên từ bỏ ý định đi.”

Tiêu Nguyên nói xong, Liên Tịch Minh biến sắc, trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

Nữ nhân này đúng là cái gì cũng dám nói!

Tiêu Nguyên đứng ở trước mặt Liên Tịch Minh, một mùi thơm man mát xông vào mũi, thản nhiên xen lẫn mùi hương dịu nhẹ, rất dễ ngửi.

Ngoại trừ tính nết của Tiêu Nguyên, xét về dung mạo quả thật xinh đẹp quyến rũ, giữa hai đầu lông mày cất chứa sự kiêu ngạo, khiến người khác nổi lên khát khao muốn thuần phục nàng.

Tiêu Nguyên nhoẻn miệng cười, giống như hoa nở, hơn nữa là đóa mẫu đơn xinh đẹp nhất, ung dung hoa quý, Liên Tịch Minh hoảng hốt, kinh sợ.

Tiêu Oánh thoáng nhìn, vừa đúng lúc bắt được cảnh tượng này, xiết chặt nắm tay giấu trong tay áo.

Đáy mắt Tiêu Nguyên hiện lên chút trào phúng, cười nhạo, Liên Tịch Minh thất thần, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

“Tam Hoàng tử không thích tiểu cửu, thậm chí chán ghét tiểu cửu, tiểu cửu cần gì phải làm hai bên khó xử? Sống chờ đợi một ngày không bằng một năm ở trong một viện trống vắng. Hơn nữa, tiểu cửu là người yêu ghét rõ ràng, không muốn mình phải chịu tổn thương, Đại Hoàng tử, người nói đi?”

Tiêu Nguyên dứt lời, Liên Tịch Minh sửng sốt, há miệng nhưng không biết nói gì, nữ tử này thật đúng là lớn mật, nói chuyện rõ ràng không vòng vo.

Bỗng nhiên Liên Tịch Minh cảm thấy, Tiêu Nguyên không muốn gả cho Liên Tịch Dạ không phải do giận dỗi.

“Tiểu cửu….”

Tiêu Oánh còn muốn khuyên nữa, Tiêu Nguyên không chút khách khí, bắt đầu đuổi người.

“Đại Hoàng tử, cảnh trí Tướng phủ không tệ, không bằng để đại tỷ mang người đi một vòng. Hồng Tụ, tiễn khách, không quấy rầy hai người nữa.”

Tiêu Nguyên quay người lại, chỉ lưu một bóng lưng quyết tuyệt, không dong dài dây dưa thêm một chút nào nữa.

Bị Tiêu Nguyên buông lời cay độc làm tổn hại, Tiêu Oánh xấu hổ thiếu chút nữa không ngóc nổi đầu lên, hận không thể xé nát miệng Tiêu Nguyên, nhưng cho dù Tiêu Oánh có tâm tư này, cũng không dám nói ra.

Liên Tịch Minh hừ một tiếng.

“Bản điện còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước.”

Liên Tịch Minh phất tay áo rời đi, sắc mặt âm trầm, sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu liên hắn bị một nữ tử đối xử không nể mặt như thế.

Tiêu Nguyên không biết điều, sớm muộn nàng cũng phải nếm mùi đau khổ, hắn không tin, nếu hắn không có Hữu tướng trợ giúp thì hắn không lên được vị trí kia.

Tiêu Nguyên đứng dưới hành lang nhìn Tiêu Oánh, cười như không cười, sắc mặt Tiêu Oánh hết xanh rồi trắng, ôm mặt rời đi.

Hồng Tụ trợn tròn mắt.

Trong nháy mắt, tiểu thư đã đuổi được hai người kia đi, ánh mắt nhìn Tiêu Nguyên càng thêm sùng bái.

Đám nô tỳ còn lại mở to hai mắt khó tin.

“Nguyễn ma ma, người đến vừa đúng lúc, ở đây có một đám nô tì, tiểu cửu không muốn dùng nữa, làm phiền Nguyễn ma ma.”

Tiêu Nguyên thấy Nguyễn ma ma sải bước vào viện liền nghênh đón, chu môi lại có chút yếu ớt, trong ánh mắt lộ vẻ tức giận.

Đầu tiên, Nguyễn ma ma sửng sốt.

“Được được, Cửu tiểu thư nói cái gì thì là cái đó, đã tin lão nô vậy để lão nô xử lý. Cửu tiểu thư, Lão phu nhân tìm người, người qua đó đi.”

Tiêu Nguyên gật gật đầu.

“Vừa lúc, ta cũng phải đến chỗ tổ mẫu, làm phiền ma ma.”

Tiêu Nguyên ngọt miệng, khiến Nguyễn ma ma mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, Tiêu Nguyên mang theo Hồng Tụ rời khỏi Linh Lung các.

Sau khi Nguyễn ma ma biết rõ nguyên nhân hậu quả, sắc mặt hơi trầm xuống, uy nghiêm được tích góp nhiều năm qua dần dần bộc phát, khiến người khác không tự giác run như cầy sấy.

“Mời mẹ mìn đến, đem ba người bán này đi, còn lại, đánh năm mươi đại bản, đưa đến thôn trang, nếu có người thân thì đem đi luôn!”

Nguyễn ma ma nói, Hồng Loan vừa nghe xong liền hôn mê, Hiểu Thúy và Hiểu Văn cũng ngây ngẩn cả người, nhịn không được dập đầu cầu xin tha thứ, Nguyễn ma ma khoát tay, rất nhanh, liền có người kéo mấy người này đi xuống.

Ba người Vương ma ma, Lý ma ma và Trương ma ma hối hận không thôi, rơi vào tay Nguyễn ma ma thì không còn chỗ tốt, tự mình chuốc lấy cực khổ, đắc tội với Tiêu Nguyên.

“Mang đi!”

Nguyễn ma ma xử lý cực nhanh, khiển trách những nha hoàn phạm lỗi, khiến đám nha hoàn sợ đến mức sắp khóc.

Nguyễn ma ma lắc lắc đầu, một đám ma ma, nha hoàn đầy sân nhưng không có người nào dùng được, không biết Phạm thị sắp xếp kiểu gì.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Lão phu nhân nhìn thấy Tiêu Nguyên, khóe miệng hơi cong, cười với Tiêu Nguyên, điệu cười này, Tiêu Nguyên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Tổ mẫu?”

“Tiểu cửu a, con không muốn gả cho Tam Hoàng tử, tổ mẫu quyết định muốn đích thân tìm cho con một môn hôn sự. Mấy ngày nữa là sinh thần của Cẩn Thục Trưởng Công chúa, có rất nhiều quý phu nhân, cùng với danh môn quý tử đều đến.”

Vì Tiêu Nguyên được đính hôn từ lâu, Lão phu nhân luôn luôn không có cách nào khác làm chủ, tiếc hận đã lâu, bây giờ rốt cục có cơ hội.

Khóe miệng Tiêu Nguyên vừa kéo, sớm biết vậy hôm qua chấp nhận cấm túc chứ không nên đến tiệc sinh thần a.

“Tổ mẫu, tiểu cửu còn nhỏ, tổ mẫu muốn đem tiểu cửu gả đi sớm hay sao?”

Tiêu Nguyên mím miệng, Lão phu nhân cười cười.

“Chuyện này có là gì, nữ nhân trưởng thành, xuất giá là chuyện đại sự, tổ mẫu thương con, sao có thể để con chậm trễ được? Hơn nữa, xuất giá rồi không phải không thể gặp lại, con có thể về thăm tổ mẫu thường xuyên a, trước tiên xác định hôn sự rồi lại nói.”

Tiêu Nguyên sắp bị Lão phu nhân xoay đến chóng mặt, thấy dáng vẻ Lão phu nhân đang rất hào hứng, không nên phản đối, nàng chỉ nói.

“Tổ mẫu, cho dù là người nào, đều phải để tiểu cửu nhìn trước, tính tình tốt mới được.”

Lão phu nhân gật gật đầu.

“Tất nhiên rồi, không tốt, tổ mẫu cũng không vừa mắt.”

“Đúng rồi, lễ vật tặng cho Cẩn Thục Trưởng Công chúa đã chuẩn bị xong chưa?”

Tiêu Nguyên chuyển chủ đề, Lão phu nhân gật gật đầu.

“Không cần con lo lắng, con chỉ cần quan sát thật kỹ tìm một vị công tử là được.”