Chương 4: Tức giận

Toàn thân Tiêu Nguyên phát run, đầu ngón tay trở nên lạnh lẽo.

Hai người kia đã sớm thông đồng với nhau, hơn nữa Tiêu Nhược đã mang thai, kiếp trước sao nàng ngốc như thế, vậy mà không nhìn ra được?

Chẳng trách Tiêu Nhược vội vàng trừ khử mình, hóa ra là không chờ được nữa.

Trong lúc vô tình, Triệu Tuân chạm phải đầu ngón tay của nàng, lạnh lẽo như sắt, đôi môi nhỏ cắn chặt, bả vai nhỏ run run.

Hắn cảm thấy có chút đau lòng, bị người tính kế trong khi nàng còn nhỏ như vậy.

Liên Tịch Dạ cười ha ha.

“Nhược Nhi nói rất đúng, nể mặt hài tử, lưu lại mạng cho nàng ta? Biết thức thời thì lấy đao cắt cổ, trái lại Bản điện còn khen ngợi một câu.”

“Điện hạ!”

Cánh tay Tiêu Nhược quấn quít lấy Liên Tịch Dạ không buông, hai người quấn quýt với nhau, căn phòng bắt đầu truyền đến âm thanh mập mờ càng ngày càng nhiều.

Triệu Tuân cúi đầu, liếc mắt Tiêu Nguyên, sắc mặt nàng trắng bệch, nàng cắn chặt môi đến nỗi sắp chảy máu.

“Tiểu cửu.”

Triệu Tuân khẽ gọi một tiếng.

Tiêu Nguyên ngước mắt, trong ánh mắt là một chút tàn khốc, một chút chán ghét, một chút hận ý, cùng một ít nước mắt lưng tròng, nàng kiêu ngạo quật cường cắn chặt môi. Triệu Tuân cảm thấy trong lòng bắt đầu dao động, chuyện này đối với nàng quả thật rất tàn nhẫn.

Triệu Tuân vươn bàn tay to cứng ngắc không được tự nhiên, kéo Tiêu Nguyên đến, Tiêu Nguyên mạnh mẽ đẩy Triệu Tuân ra.

“Công tử vừa lòng chưa? Người cố ý phải không? Người đã cứu ta một mạng, ngày khác ta sẽ báo đáp ân tình, làm sao cố trêu cợt ta?”

Triệu Tuân không nói được gì, hắn chưa từng thương yêu nữ nhân, nhất thời không biết giải thích thế nào cho phải.

Hắn nhìn ra, đối Liên Tịch Dạ, Tiêu Nguyên chỉ có hận ý, không có một chút tình cảm nào như lời đồn đãi, không, hoặc là nha đầu ngốc này chỉ bị người ta tính kế.

“Buổi tối, Hữu tướng sẽ đến với nàng.”

Lời vừa đến miệng Triệu Tuân đành nuốt trở lại, đợi khi Tiêu Nguyên ổn định cảm xúc, mới mang nàng rời đi.

Về tới Triệu phủ, Tiêu Nguyên liền nhốt mình trong phòng, ai đến cũng không gặp.

Triệu Thất sờ sờ mũi, mới qua vài ngày thôi a, sao mèo con đã biến thành lão hổ rồi?

Càng ngạc nhiên là Triệu Tuân không tức giận.

“Gia, Tướng gia đến.”

Lúc này Triệu Thất mới nhớ tới chính sự.

Hà Uyển đình.

Hữu tướng nổi giận đùng đùng, tức giận như muốn đem toàn bộ Triệu phủ ném đi, Triệu Thất rụt cổ, trên đời này có thể khiến Hữu tướng tức giận như thế, xét cho cùng chỉ có Gia nhà hắn, vẫn ung dung bình tĩnh.

Triệu Tuân vừa tới, Hữu tướng tức giận hỏi thẳng.

“Nữ nhi của ta đâu? Triệu công tử thật có bản lĩnh, Bản tướng tìm nữ nhi bao nhiêu ngày rồi, còn Triệu công tử biết mà không chịu nói nửa câu, có phải trong thâm tâm người muốn làm người khác lo chết có phải không?”

Triệu Tuân không sợ chút nào, thản nhiên nói.

“Mấy ngày liên tiếp Tiêu Cửu cô nương sốt cao không hạ, hôm nay mới tỉnh lại, lúc trước tại hạ cũng không biết đấy là cô nương của Tướng phủ.”

Triệu Tuân nói dối không chớp mắt, Hữu tướng hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ không tin.

Dựa vào bản lĩnh của Triệu Tuân sao có thể không tìm hiểu ra chứ?

Hữu tướng thở phì phì ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

“Người cứ việc nói thẳng đi, muốn cái gì? Bản tướng không thích nợ nhân tình, nhưng công tử cứu tiểu cửu, Bản tướng thiếu nợ ngươi nhân tình.”

Đều là người thông minh nói chuyện không phí thời gian, Hữu tướng có tiếng lão hồ li, có thể nhận được lời của Hữu tướng còn khó hơn lên trời gấp nhiều lần.

Triệu Thất kinh hãi, đây chính là bánh thịt trên trời rơi xuống, rơi phải đầu Gia nhà hắn a, cơ hội này không dễ mà có, hắn cảm thấy kích động nhìn Triệu Tuân.

“Tại hạ không thiếu cái gì, Hữu tướng cảm thấy điều gì mới có thể đả động tới tại hạ?”

Hữu tướng híp mắt lại, ông hơi sửng sốt, cười như không cười nhìn chằm chằm Triệu Tuân.

“Đã muốn, phải dựa vào bản lĩnh của mình, Bản tướng không phản đối.”

Triệu Thất nghe đến u mê hồ đồ, không rõ hai người này vừa trao đổi chuyện bí hiểm gì, nhưng rõ ràng không đặt ra điều kiện gì, Triệu Thất thật sự không hiểu.

“Đa tạ Hữu tướng đã thành toàn.”

Triệu Tuân nâng chén, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hữu tướng lại không sảng khoái như vậy, ông ngồi yên không nhúc nhích, Triệu Tuân cũng không nổi giận.

“Tối nay giờ tý, cần phải đem người bình yên vô sự trở về.”

Hữu tướng thấy lúc đó là thời điểm thích hợp nhất, sau đó ông vội vàng muốn rời đi rồi.

Triệu Tuân ngước mắt nhìn lại canh giờ, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Thất.

“Đều sắp xếp thỏa đáng rồi chứ?”

Triệu Thất gật gật đầu.

“Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”

Tiêu Nguyên buồn bã trùm chăn khóc lớn, cáu giận bản thân nàng quá ngu muội, không nhìn rõ quỷ kế của hai người kia, để bọn họ tùy ý tính kế.

Nghĩ xong, nàng đứng dậy, xoa xoa nước mắt, thở sâu, nắm chặt nắm tay, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hai người này.

Cộc cộc!

Tiếng đập cửa, cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Nguyên.

“Cô nương, nô tì là Cẩm Họa, đến giờ ăn cơm rồi.”

Tiêu Nguyên lau nước mắt, thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, mở cửa.

Bên ngoài cửa còn có một người khác, Tiêu Nguyên không nói hai lời liền đóng cửa lại, Triệu Tuân vươn tay đây cửa, vô tình bị kẹp lại, không thèm nhăn mày.

Tiêu Nguyên sửng sốt, thở phì phì.

“Mau lùi lại, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Cẩm Họa khó xử, đem khay giao cho Triệu Tuân, vội vàng lui xuống.

Tiêu Nguyên trừng mắt nhìn Triệu Tuân, hai tay Triệu Tuân đều bận rộn. Sợ nàng bị thương, hắn không dám dùng sức, Tiêu Nguyên nhìn tay Triệu Tuân đã đỏ lên, tức quá xoay người đi vào.

Triệu Tuân bật cười.

Đúng là một cô nương ngốc nghếch.

“Đói bụng cả ngày, chưa ăn cái gì, lại đây ăn chút cơm đi.”

Tiêu Nguyên thở phì phì.

“Mang đi đi, ta không đói bụng…”

Bụng kêu ọc ọc hai tiếng, Tiêu Nguyên chỉ muốn vùi đầu vào ngực, mất mặt đến chết.

Triệu Tuân nghiêm mặt, nếu hắn mà cười, Tiêu Nguyên lại buồn.

“Hôm nay mang cô nương đi ra ngoài đi dạo một ngày, chưa ăn chút gì cả, buổi tối còn đưa cô nương hồi phủ, còn không đến mức để cô nương nhịn đói, không được ăn no, như thế sao có đủ tinh lực đối phó người xấu?”

Triệu Tuân khuyên bảo, mở hộp thức ăn, hương thơm tỏa ra vô cùng hấp dẫn.

Tiêu Nguyên thấy hắn không cười, cũng bớt giận một chút, nhưng mặt vẫn ửng đỏ, đứng lên đi đến bàn ăn.

“Công tử nói rất đúng, không ăn no sao có đủ khí lực đối phó các nàng?”

Triệu Tuân mỉm cười, đem bát đũa đưa cho Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên ăn cơm thực yên tĩnh, sức ăn cũng không lớn, cho dù nhịn đói cả ngày, cũng chỉ ăn một cách nhẹ nhàng, vẫn duy trì dáng vẻ tiểu thư khuê các.

Ăn cơm xong, lại thấy không ít điểm tâm được làm rất tỉnh xảo, Tiêu Nguyên liền ăn thêm mấy miếng, tâm tình Triệu Tuân cũng tốt lên không ít, cũng ăn một miếng rồi để xuống, hắn không thích ăn đồ ngọt.

Rất nhanh, ăn uống đã no đủ, Tiêu Nguyên liền lẳng lặng chờ tới buổi tối, Triệu Tuân phá lệ không rời đi, ngược lại ngồi dựa trên ghế xem sổ sách, Tiêu Nguyên thật sự mệt nhọc, liền nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Mỗi lần Triệu Tuân lật chuyển một trang sách, khóe mắt đều ngắm Tiêu Nguyên, bên môi hiện lên ý cười rất nhạt, cùng đôi mắt dịu dàng, lướt qua trong giây lát, nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.