Chương 5: Chuẩn bị hồi phủ

Triệu Tuân híp mắt, xem sắc trời đã gần đến lúc phải đi, dung mạo như ngọc, như bảo vật quý báu, cực kỳ xinh đẹp, khiến người nhìn như muốn bị hút hồn.

Một lúc lâu sau, Triệu Thất gõ cửa, Triệu Tuân bừng tỉnh lại.

Tiêu Nguyên cũng bừng tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối, trong nháy mắt quay đầu, Triệu Tuân đem ánh mắt chuyển dời đến sổ sách trong tay.

“Gia, đều đã sắp xếp xong.”

Ở ngoài cửa, Triệu Thất nhẹ giọng nói.

Triệu Tuân gật gật đầu, nhìn về phía Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên nhanh nhẹn bò lên, chỉ chốc lát sau Hồng Tụ cũng tiến vào.

“Tiểu thư?!”

So với Tiêu Nguyên, Hồng Tụ bị thương nặng hơn một chút, chẳng qua đều bị ở thương ngoài da, sau khi thoa thuốc lên cũng đã đỡ hơn nhiều. Nàng sốt ruột tiến lên, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Nguyên.

“Ta không sao.”

Tiêu Nguyên đứng lên, vỗ vỗ tay chân thể hiện không có chuyện gì.

Hồng Tụ nhẹ nhàng thở ra.

“Không có việc gì là tốt rồi, nô tì lo lắng gần chết.”

Hai chủ tớ, ngươi một lời, ta một lời, nói xong bắt đầu lau nước mắt, Triệu Tuân nhịn không được hắng giọng.

Tiêu Nguyên bừng tỉnh lại.

“Trước rời đi nơi này rồi lại nói tiếp.”

Hồng Tụ gật gật đầu, theo sát sau Tiêu Nguyên, trong lòng có chút bất an không yên.

Ngoài cửa Triệu phủ, một chiếc xe ngựa ngừng lại, Tiêu Nguyên đánh giá một vòng, cũng không nhìn thấy Hữu tướng, lập tức nghiêm mặt.

“Không phải công tử dọa ta chứ? Phụ thân của ta đâu?”

Khóe miệng Triệu Tuân nhẹ kéo lên, tinh thần cảnh giác không buông lỏng một chút nào, chỉ chỉ mã phu, Tiêu Nguyên nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, là Lưu quản sự trong Tướng phủ.

“Cửu tiểu thư, là lão nô, Tướng gia phái lão nô tới đón người.”

Lúc này, Tiêu Nguyên mới thả lỏng người rồi bước lên xe ngựa, màn che ngăn cách tầm mắt hai người, dần dần chạy vào đêm đen, cho đến nhìn không thấy xe ngựa nữa Triệu Tuân mới trở về.

Hắn lắc đầu, hắn nhất định điên rồi mới nhớ thương một hài tử mới cập kê a.

“Gia? Ba ngày sau, Đại Hoàng tử thiết yến giúp người đón gió tẩy trần.”

Triệu Thất nói.

Triệu Tuân híp mắt, gật gật đầu, xem như thừa nhận, trong đầu liền tập trung vào chuyện quan trọng, rất nhanh đã đem Tiêu Nguyên ném ra sau đầu.

Tiêu Nguyên vào xe ngựa, trong xe còn có một lão phụ nhân đang ngồi, Tiêu Nguyên cảm thấy kinh ngạc.

“Cửu tiểu thư, lão nô là Tần cô cô hầu hạ bên cạnh Tịnh Hoa Trưởng Công chúa, cố ý tới đưa Cửu tiểu thư hồi phủ, Công chúa cứu Cửu tiểu thư một mạng là ngoài ý muốn, do Cửu tiểu thư hôn mê bất tỉnh, thẳng đến sáng nay mới tỉnh lại.”

Nói mấy câu đơn giản, bỗng chốc giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên đang do dự không biết phải giải thích như thế nào.

Tịnh Hoa Trưởng Công chúa chính là nữ nhi của Nhàn Thái phi, hưởng nhiều ân sủng, chỉ là mười mấy năm trước đã xuất gia, từ đây không lại hỏi đến chuyện phàm trần.

Là ai mới có thể mời Tịnh Hoa Trưởng Công chúa đến hỗ trợ?

Tiêu Nguyên tò mò.

Hồng Tụ cũng kích động không thôi.

Thật quá tốt, có Công chúa làm chứng, thanh danh của Tiêu Nguyên xem như được bảo vệ rồi.

Tần cô cô thấy nghi hoặc trong mắt Tiêu Nguyên, cười cười.

“Là Triệu nhị gia.”

Là hắn?

Tiêu Nguyên buồn bực.

Sao người này lại có lòng tốt như thế?

Bất quá đã có thể hỗ trợ chính là chuyện tốt. Trong lúc vô thức Tiêu Nguyên đã thiếu nợ hắn hai nhân tình, chờ có cơ hội, nàng trả lại là được, chuyện quan trọng trước mắt chính là hồi phủ phải đối phó với những người không có ý tốt như thế nào.

“Cửu tiểu thư đã trở lại, người đâu mau tới a, Cửu tiểu thư đã trở lại.”

Hô to một tiếng, Hữu Tướng phủ được đèn đuốc thắp sáng trưng, náo nhiệt hẳn lên.

Trong lúc ngủ mơ, Lão phu nhân liền bừng tỉnh.

“Ta không nghe sai chứ? Là tiểu cửu đã trở lại?”

Nguyễn ma ma gật gật đầu, đỡ Lão phu nhân đứng dậy mặc y phục.

“Không sai, là Cửu tiểu thư!”

Lão phu nhân mừng rỡ, vừa đi vừa mặc y phục, nhanh chóng muốn chạy ra xem.

Tiêu Nguyên bước vào Tướng phủ, tất cả chủ tử trong Tướng phủ đều có mặt.

Đại phu nhân Phạm thị dẫn đầu phục hồi tinh thần, dùng khăn xoa xoa khóe mắt.

“Nữ nhi đáng thương của ta, cảm ơn trời đất, bồ tát phù hộ, rốt cục con cũng đã trở lại.”

Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Phạm thị, nhíu mày.

Đại phu nhân chính là rắn độc luôn luôn ẩn núp, là nàng ngốc mới xem Đại phu nhân như thân mẫu, so với Lão phu nhân còn thân hơn vài phần, mà sau lưng, Phạm thị xem nàng như con ngốc để đùa bỡn.

Nắm đấm Tiêu Nguyên xiết chặt, giấu trong tay áo.

Đời này nàng sẽ không ngu ngốc như thế nữa.

Không đợi nàng mở miệng, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến, Tiêu Nguyên vừa nghe thấy hốc mắt liền đỏ lên.

“Đã trở lại là tốt rồi, tiểu cửu, mau gọi tổ mẫu xem xem.”

Lão phu nhân vịn tay Nguyễn ma ma bước ra, nắm chặt tay Tiêu Nguyên, quan sát lên lên xuống xuống mấy lần, tỉ mỉ đánh giá một phen, đến khi xác nhận Tiêu Nguyên không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiêu Nguyên vừa thấy Lão phu nhân, nước mắt liền khống chế không được chảy xuống dưới.

Kiếp trước là nàng bị che mờ hai mắt, Lão phu nhân luôn luôn quan tâm che chở cho nàng. Trước khi nàng xuất giá, bà đem của hồi môn của chính mình cho Tiêu Nguyên hơn một nửa, tuyệt không đau lòng.

Là nàng ngốc, bị Tiêu Nhược moi ra được, nàng ta nói cho tất cả các vị cô nương trong nhà làm bọn họ xa cách Lão phu nhân, cảnh tượng tuồi già không có người bầu bạn, không có con cháu vờn quanh, cực kỳ tiêu điều.

“Tổ mẫu.”

Tiêu Nguyên như con chim non rúc vào lòng Lão phu nhân, khóc oan ức.

“Tiểu cửu còn tưởng không thể nhìn thấy tổ mẫu nữa, tổ mẫu, tiểu cửu rất sợ!”

Lão phu nhân vỗ vỗ đầu Tiêu Nguyên, hai tổ tôn ôm đầu khóc lớn một trận.

Hữu tướng ho khẽ, trầm giọng nói.

“Vô liêm sỉ! Mấy ngày nay đã chạy đi đâu, con có biết tổ mẫu lo lắng cho con rất nhiều không?”

Lão phu nhân lập tức nghiêm mặt lại, tức giận nói với Hữu tướng.

“Hài tử bình an vô sự trở về là tốt rồi, đừng làm tiểu cửu sợ nữa.”

Hữu tướng nghẹn lời, Lão phu nhân đã nói thế ông chỉ có thể bỏ qua, không dám phản bác một câu, ngượng ngùng đứng ở bên cạnh, không khí thế như lúc đứng trên triều đình.

Tiêu Nguyên khóc đủ rồi, xoa xoa nước mắt, nhưng làm Lão phu nhân đau lòng không thôi.

“Cửu muội muội, mấy ngày nay muội đi nơi nào, mọi người đều thực lo lắng cho muội, muội có bị người xấu bắt nạt không, chỉ cần muội nói ra, phụ thân tuyệt đối không tha cho hắn!”

Tiêu Nhược đứng dậy, hốc mắt hồng hồng, dáng vẻ lo lắng.

“Đúng vậy, cửu muội muội đừng sợ, về nhà, tự sẽ có người làm chủ cho muội.”

Tiêu Oánh cũng nhịn không được nghẹn ngào, nhìn qua như rất lo lắng cho an nguy của Tiêu Nguyên.

Kiếp trước cũng như thế này, Tiêu Nguyên sợ hãi, vốn không chú ý tới những thứ khác.

Đại phu nhân đi lên phía trước, lòng đầy căm phẫn tức giận nói.

“Tiểu cửu, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con, tuyệt đối không tha thứ cho tặc nhân, đừng sợ, về tới nhà rồi, không ai dám bắt nạt con nữa.”

Tiêu Nguyên ngước mắt, vẻ mặt không hiểu hỏi lại.

“Mẫu thân, sao mẫu thân chắc chắn nữ nhi bị người xấu bắt đi? Còn bị bắt nạt nữa?”

Đại phu nhân nghẹn lời, Lão phu nhân tức giận liếc mắt nhìn Đại phu nhân, ánh mắt thực không tốt.

Đại phu nhân há miệng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hữu tướng, Hữu tướng trầm mặc không nhìn bà dù chỉ một lần.

Tiêu Nguyên oan ức chu môi, quay đầu chất vấn Tiêu Nhược.

“Ngũ tỷ tỷ, rõ ràng tỷ nói buổi chiều phía sau Đại Chiêu tự có phật quang phản chiếu, nếu có thể nhìn thấy, chỉ cần ước điều gì nhất định sẽ linh nghiệm mà.”