Chương 47: Cửu tiểu thư ăn mềm không ăn cứng

Bữa này cơm ăn cực kỳ nặng nề, Tiêu Nguyên hận không thể tìm được khe hở nào mà chui xuống.

Tần Quân Đình không hiểu chuyện gì, không rõ vì sao lại như thế, thấp giọng nói.

“Muội gặp rắc rối gì à?”

Tiêu Nguyên lập tức lắc đầu.

Tần Quân Đình liếc mắt nhìn Triệu Tuân, hắn cảm thấy người này khí thế bất phàm, hai đầu lông mày cất dấu khí phách, chắc chắn người này không tầm thường. Chẳng qua là sao lại đối địch với tiểu cửu?

Thần sắc Tần Quân Đình thản nhiên, gắp một đũa măng tươi, đưa lên không rồi vòng vài vòng, cuối cùng thả vào bát của Tiêu Nguyên.

“Vào ngày đông, ăn chút măng tươi cũng không tệ, ta nhớ trước kia biểu muội yêu thích ăn măng tươi nhất.”

“Đúng vậy, tiểu cửu, con nên ăn nhiều chút.”

Lão phu nhân thấy thế, mặt mày cong cong.

Chiếc đũa trong tay Tiêu Nguyên cứng đờ ra, nàng liếc nhìn người nào đó, ngón tay thon dài nắm chặt chén rượu, ánh mắt thường dừng lại nhìn phía đối diện, sâu trong đáy mặt lóe lên chút châm chọc.

Triệu Tuân buồn bực, là mắt hắn bị mù, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, chắp tay hướng về Lão phu nhân.

“Trong phủ vãn bối còn có chuyện quan trọng, đa tạ Lão phu nhân thịnh tình khoản đãi, đi trước một bước.”

Lão phu nhân nghe vậy buông đũa.

“Triệu công tử khách khí, Triệu công tử có việc bận thì không làm trễ việc của công tử.”

Triệu Tuân cười cười.

“Tướng gia, cáo từ.”

Hữu tướng gật đầu.

“Ngày khác lại tới.”

Dứt lời, Triệu Tuân liền mang theo Triệu Thất rời khỏi phủ Hữu Tướng, nén một bụng tức giận.

Triệu Thất đi theo sau cũng không dám thở mạnh.

Tôn đại thần này đi rồi, Tiêu Nguyên thả lỏng vai, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, bữa này cơm ăn này ăn rất nhanh, Hữu tướng mang Tần Quân Đình đến thư phòng, Lão phu nhân dặn Tiêu Nguyên vài câu rồi mới để nàng trở về.

Lúc này, bỗng chốc sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống, đợi khi khách nhân đều đi hết rồi, rốt cuộc Lão phu nhân không nhịn được nữa.

“Từ hôm nay trở đi, cấm túc Đại tiểu thư và Tam tiểu thư, trong vòng ba tháng không cho ra khỏi phòng nửa bước. Một đám tuổi không nhỏ, tâm tư cũng nhiều mà kiến thức hạn hẹp quá đáng!”

Lão phu nhân chỉ cảm thấy thật mất mặt, may mắn trước đó đã dặn dò Tiêu Nguyên, nếu không, còn không biết ném đâu cho hết xấu mặt.

“Hơn nữa, nếu không an phận thì đến làm bạn với Nhược Nhi!”

Lão phu nhân lo lắng, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu, không thể dung túng con sâu làm rầu nồi canh, hỏng hết thanh danh Tướng phủ.

Trong Tướng phủ không chỉ có mỗi hai cô nương này mà các cô nương dưới hai mươi tuổi muốn xuất giá còn một rổ kia kìa.

Lão phu nhân tức đến nổi gân xanh.

“Đem lời nói của ta truyền cho Nhị lão gia, không quản được nữ nhi của mình thì để ta quản thay!”

Nguyễn ma ma vội vàng tiến lên vỗ lưng giúp Lão phu nhân.

“Lão phu nhân xin bớt giận, tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể là không đáng giá, lão nô sẽ đi ngay lập tức.”

Lão phu nhân nhắm mắt lại, khoát tay.

Tiêu Oánh nghe xong, bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng nhợt, gắt gao nắm chặt tay, cố chấp cắn răng gật đầu. Trong lòng ghi hận Lão phu nhân.

Thật bất công, bao che cho tiểu cửu làm loạn, chèn ép các cô nương khác, ẩn dấu tài năng.

Tiêu Oánh tức giận đập nát chén trà nhưng cũng không dám làm to chuyện.

“Đều là tôn nữ, vì sao lại đối xử thế với ta?”

Tiêu Oánh tức đến đỏ mắt.

Tiêu Oánh ẩn nhẫn nhưng Tiêu Chi thì không. Nàng đập nát mấy bình hoa, vừa tức vừa giận, thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Cầm di nương vội vàng che miệng Tiêu Chi, Nguyễn ma ma còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng bùm bùm, cười lạnh một tiếng.

Khó trách, Lão phu nhân chướng mắt Tam tiểu thư.

Đợi người đi xa, nha hoàn gật đầu, đem cửa đóng lại.

Cầm di nương buông tay.

“Thật quá đáng, đều là nữ nhi Tiêu gia, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn cũng không tới phiên Tiêu Nguyên, vừa hủy hôn với Tam Hoàng tử, tổ mẫu liền lo lắng thay ả ta, ả ta mới mấy tuổi a, gấp gáp làm gì? Không gả được, đáng đời….”

Tiêu Chi không cố kỵ chút nào, chẳng qua nhìn Tần Quân Đình từ xa mà thôi, Lão phu nhân lại đề phòng nàng như vậy.

Tiêu Chi nói xong giận ghê gớm, cười nhạo.

“Nếu là trước kia, dựa vào dung mạo cùng thân phận của cửu muội muội, chọn một hôn phu tốt cũng không khó, đáng tiếc sao, hiện tại trong Kinh đô ai chẳng biết Cửu tiểu thư Tướng phủ kiêu ngạo ương ngạnh, phóng đãng quá chừng! Lại dám đi đến nơi đó, tiếp xúc nam nhân, theo ý ta, tổ mẫu cũng đừng lo lắng, trực tiếp đưa đi làm thϊếp…”

“Tam tiểu thư!”

Cầm di nương thấy Tiêu Chi càng nói càng quá đáng, vội vàng ngăn lại.

Tiêu Chi càng thêm tức giận.

“Hừ! Thật sự là tức chết ta, đóng cửa lại ở trong nhà mà vẫn không được nói, đây là đạo lý gì!”

“Được rồi, đừng giận nữa, Tần gia kia chúng ta cũng không thèm, sau này còn có rất nhiều cơ hội.”

Cầm di nương an ủi.

Tiêu Chi lắc đầu, gò má đỏ ửng.

“Không, di nương, biểu ca Tần gia khí vũ hiên ngang, đúng là bất phàm, nếu nữ nhi có thể làm chủ mẫu Tần gia, nhất định phụ thân sẽ phù chính di nương, về phần mẫu thân, trước sau gì phụ thân cũng không thích bà ta.”

Tiêu Chi vô cùng tự tin, xét về nhan sắc, ngoại trừ Tiêu Nguyên, trong các cô nương ở Tiêu gia, Tiêu Chi cũng coi như rất nổi trội.

Cầm di nương nghe xong, cười cười.

“Được rồi, di nương chờ, chẳng qua tạm thời chuyện này không cần vội, muốn cái gì cũng phải từ từ, di nương sẽ giúp con lưu ý.”

Tiêu Chi nghe vậy thẹn thùng đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu.

“Đa tạ di nương.”

Có thể nói Tiêu Chi vừa gặp Tần Quân Đình đã đem lòng yêu thương, mê luyến không thể kềm chế lại, thậm chí tự cho là đúng, chắc chắn sẽ gả vào Tần phủ.

“Con mà gả vào Tần phủ thì tính tình này cần phải thu liễm, hơn nữa nhất định phải làm thân với Cửu tiểu thư.”

“Ta không thèm!”

Tiêu Chi không cần suy nghĩ mà liền cự tuyệt.

Đi lấy lòng Tiêu Nguyên, nàng mới không thèm đấy.

“Hài tử ngốc, Tần gia và Cửu tiểu thư thân thiết nhất, con mà thân cận với Cửu tiểu thư, sau này Tần gia cũng sẽ coi trọng con, liếc mắt nhìn một cái, cơ hội tiếp xúc với Tần công tử nhiều hơn, nếu Cửu tiểu thư nói giúp con mấy lời thì tổ mẫu cũng sẽ không phản đối.”

Cầm di nương phân tích vô cùng lợi hại, hướng dẫn từng bước.

Tiêu Chi sửng sốt, cắn cắn môi, dường như mọi chuyện đúng là như thế. Nếu không, Tiêu Chi làm sao có cơ hội tiếp xúc Tần Quân Đình?

Vì Tần Quân Đình, Tiêu Chi quyết định bất cứ giá nào.

“Nữ nhi nghe di nương, nhất định sẽ gần gũi với cửu muội muội.”

Cầm di nương cười cười.

“Như vậy mới tốt, kỳ thật tính tình Cửu tiểu thư không khó nắm bắt, ăn mềm không ăn cứng, nếu đối xử tốt với nàng, lọt vào mắt nàng, cho dù sai cũng thành đúng, tuyệt đối không được cứng đối cứng.”

Cầm di nương nhìn thấu đáo, kỳ thật tính tình Tiêu Nguyên cũng rất đơn giản.

Tiêu Chi nghe xong gật đầu.

“Nữ nhi hiểu rõ.”

Lúc này Cầm di nương mới có thể nở nụ cười.

Bên này, Nguyễn ma ma trở về liền đem phản ứng của hai người nói lại.

Lão phu nhân cười lạnh.

“Vốn là thứ xuất còn đòi trèo cao, không gây họa cho Tiêu gia là tốt lắm rồi.”

Lão phu nhân sủng Tiêu Nguyên không chỉ vì nàng có thông minh biết chuyện, mà ánh mắt nàng cũng không phải cô nương nào cũng có thể so được.

MM: ánh mắt ở đây Lão phu nhân muốn nói đến tầm nhìn, cách nhìn của Tiêu Nguyên.

Ví như lần này hủy hôn với Tam Hoàng tử, bỗng chốc đã đem Tướng phủ thoát khỏi cuộc tranh giành ngôi vị, hóa giải bài toán khó cho Tướng phủ. Nếu đổi thành cô nương khác, cho dù làm thϊếp cũng gào khóc xin gả qua đó.

Điểm này, Lão phu nhân liền xem trọng Tiêu Nguyên.