Chương 48: Người không tới

Trong nháy mắt liền đến ngày ước định, Tiêu Nguyên mặc váy dài đơn sắc, mang theo Hồng Tụ đến Tầm Vị các.

Đợi ở cửa một lúc lâu, liền thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng đi tới.

“Quận chúa nhà ngươi đâu?”

Tiêu Nguyên liền mở miệng hỏi, nha hoàn này là nha hoàn thân cận của Khánh Nhạc, nàng nhìn phía sau, cũng không thấy bóng dáng xe ngựa.

“Cửu tiểu thư, hôm nay Quận chúa nhà ta bị Thái Hậu triệu kiến, không thể đến được, cho nên kêu nô tì đến báo một tiếng. Quận chúa còn nói, hôm nay Cửu tiểu thư tiêu phí bao nhiêu đều tính hết cho Quận chúa.”

“Khánh Nhạc không đến?”

Tiêu Nguyên sửng sốt, da đầu run lên một trận, nha hoàn gật đầu.

“Quận chúa để nô tì tới xin lỗi Cửu tiểu thư, phiền Cửu tiểu thư giúp đỡ chiêu đãi người ta một bữa, ngày khác nhất định sẽ tự mình tới cửa nói lời cảm tạ.”

Nha hoàn nói với vẻ mặt thành khẩn, Tiêu Nguyên không nhịn được nhíu mi.

Chẳng lẽ muốn một mình nàng ăn cơm cùng Triệu Tuân?

Nhớ lại hai ngày trước, ánh mắt như dao găm của Triệu Tuân, Tiêu Nguyên nhướn mày, đã tới cửa rồi thì không nên trở về, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực.

“Đi thôi, trở về chuyển cáo Quận chúa, món nợ này ta tính lên đầu nàng!”

Nha hoàn vội vàng gật đầu, liên tục nói lời cảm tạ, Tiêu Nguyên khoát tay.

“Được rồi, ngươi đi trước đi.”

“Nô tì cáo lui.”

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ vẫn là đi vào, một bữa cơm phân rõ ân oán hai người, cũng đáng, cùng lắm thì về sau, cả đời không qua lại với nhau nữa.

Tiêu Nguyên đi thẳng đến phòng chữ thiên, gọi một bàn đồ ăn thật lớn, chỉ còn chờ người nọ xuất hiện.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Cách đó không xa có một lầu gác, một gã nam tử ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nguyên.

“Gia, tra được rồi, Tần thiếu gia kia…”

Triệu Thất phi ngựa không dừng vó chạy tới, ngay cả ngụm nước còn chưa kịp uống.

“Gia, Đại Hoàng tử đến.”

Ngoài cửa, tiểu tư nói.

Triệu Thất dừng một chút, Triệu Tuân buồn bực, mắt nhìn Tiêu Nguyên đầy vẻ không kiên nhẫn, cố ý để cho nàng tốn kém.

“Triệu huynh.”

Liên Tịch Minh đi đến, ánh mắt ẩn chút buồn phiền.

“Điện hạ sao vậy? Có chuyện gì buồn phiền à?”

Triệu Tuân liếc mắt nhìn người nào đó, thu hồi tầm mắt.

“Ai, nói với Triệu huynh cũng không sao, còn không phải bởi vì vị tiểu thư của phủ Hữu Tướng kia, ít ngày nữa người của phủ Tần Quốc công hồi kinh, Phụ hoàng có ý cất nhắc, cũng do tam đệ không tốt, một cửa hôn sự tốt như thế mà dám để tuột mất.”

Liên Tịch Minh nghĩ đến đây, hận không thể lôi Liên Tịch Dạ ra tẩn cho một trận.

Triệu Tuân nghe xong hơi hơi nhíu mày, nhưng chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt không tự giác chuyển dời đến nơi nào đó.

Tiêu Nguyên đợi lại chờ, đồ ăn trên bàn bắt đầu nguội dần, vì ra ngoài, nàng còn chưa ăn cơm đâu.

“Tiểu thư, một canh giờ trôi qua rồi mà người kia vẫn chưa đến, Lão phu nhân đã dặn trong hai canh giờ người phải trở về.”

Hồng Tụ nhìn thời gian, không nhịn được nhắc nhở vài câu.

“Chờ một chút đi, chúng ta đến cũng đến rồi, có lẽ là một lát nữa sẽ tới.”

Trong lòng Tiêu Nguyên cũng ước gì hắn không đến mới tốt, để bàn ăn này lại, tóm lại là đã hoàn trả nhân tình.

Bên kia, Triệu Tuân ngồi nghe câu được câu mất, khóe miệng nhếch lên, thỉnh thoảng phụ họa Liên Tịch Minh.

“Điện hạ nói đúng lắm, tại hạ khảo sát cũng không khác biệt nhiều, chuẩn bị đem sự nghiệp phát triển tới Kinh đô, đang trong giai đoạn chọn lựa vị trí.”

Triệu Tuân cười yếu ớt.

“Chuyện này có đáng gì, nhìn trúng nơi nào nói cho Bản điện, tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, cần giúp đỡ gì thì nói một tiếng là được.”

Cuối cùng Liên Tịch Minh cũng nghe được tin tức tốt, nhiều ngày như vậy, Triệu Tuân không chịu mở miệng chắc chắn, khiến cho trong lòng hắn cũng không vững vàng.

Giữ được Triệu Tuân còn tốt hơn nắm được mỏ vàng, Liên Tịch Minh tự nhiên thận trọng gấp bội.

“Đa tạ Điện hạ, nếu thấy nhất định sẽ báo cho Điện hạ biết.”

Triệu Tuân nói xong, Liên Tịch Minh nâng chén lên kính rượu với Triệu Tuân, một ngụm uống cạn, sau đó nhìn thị vệ, thị vệ gật đầu.

“Nghe nói mấy ngày gần đây, Triệu huynh mang không ít cô nương vào kinh, vừa đúng lúc Bản điện tìm được vài người, tất cả đều đưa cho Triệu huynh.”

Dứt lời, vài nữ tử từ ngoài bước vào, đều là giai nhân tuyệt sắc, dáng vẻ như chim nhỏ nép vào người, vô cùng động lòng, khiến người ta yêu mến, thẹn thùng e lệ nhìn Triệu Tuân, đôi mắt to ngập nước, muốn bước tới chỗ Triệu Tuân.

Triệu Tuân nhếch mày, liếc mắt nhìn Triệu Thất.

“Dẫn đi đi, an trí thích đáng ở trong phủ, đa tạ ý tốt của Đại Hoàng tử.”

Nhắc đến chuyện này, Triệu Tuân không nhịn được đem ánh mắt liếc về phía người nào đó. Từ sau yến hội, tin tức Triệu Nhị gia không phải bất lực thì là đoạn tụ truyền khắp nơi, Triệu Tuân chỉ hận không thể bóp chết người nào đó.

“Giữa huynh và ta còn khách sáo làm gì, nào nào, uống rượu.”

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Mắt thấy canh giờ trôi qua từng chút từng chút, trong lòng Tiêu Nguyên có mất mát nhàn nhạt, liền vén tay áo, cầm lấy chiếc đũa liền bắt đầu gắp một miếng lớn.

“Nhanh ăn đi, nguội nữa sẽ không thể ăn được, không đến thì thôi, dù sao người thiếu nhân tình cũng không phải ta. Hồng Tụ, ngồi xuống nếm thử đồ ăn Tầm Vị các, đừng lãng phí.”

Tiêu Nguyên nhét đầy thức ăn trong miệng, thức ăn chứa đầy trong bát.

Hồng Tụ bị lôi kéo ngồi xuống, do dự một hồi, sau đó cũng thả lỏng, học theo Tiêu Nguyên ăn từng miếng lớn, hiển nhiên là đã thấy đói từ lâu.

Hai người ăn như chết đói, tướng ăn cực kém.

Triệu Tuân ngậm một ngụm rượu, thiếu chút bị nghẹn, may mắn Liên Tịch Minh đưa lưng về phía cửa sổ, không nhìn thấy điều gì khác thường.

Nhíu chặt mày, còn chưa ngồi đợi bao lâu đã mất kiên nhẫn.

Đúng là không thành tâm!

Triệu Tuân liên tục uống mấy chén rượu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Triệu Thất, thật sự không muốn nhìn thấy người nào đó.

Khóe miệng Triệu Thất giật giật, đóng cửa sổ lại, vị trí này do hắn tìm mấy ngày mới được, vừa đúng lúc có thể thấy hết trong phòng.

“Ai, đột nhiên ba ngày trước Tần Đại công tử trở về, thật đúng là ngoài ý muốn, một chút tin tức cũng không lộ ra trước, Tần gia là ngoại gia của Tiêu Cửu tiểu thư, Hữu tướng kia…”

Liên Tịch Minh muốn nói lại thôi, nâng tay đỡ trán, dáng vẻ buồn rầu.

Triệu Tuân nghe xong cảm thấy có chút không đúng.

“Ba ngày trước Tần công tử trở về? Là trưởng tôn của Tần Quốc công?”

Liên Tịch Minh gật đầu.

“Không sai, cả nhà Tần Quốc công đều đóng ở Biện Châu, phủ Tần Quốc công mất một tháng mới có thể trở về, Tần công tử trở về trước, Triệu huynh, huynh làm sao vậy?”

Trong lòng Triệu Tuân biết không ổn, vội vàng đứng lên.

“Điện hạ, đột nhiên tại hạ nhớ trong phủ còn có chuyện, đi trước một bước, ngày khác lại hướng Điện hạ bồi tội.”

Liên Tịch Minh khoát tay.

“Triệu huynh bận, trước hết đi thôi, không ngại.”

Dứt lời, Triệu Tuân bước đi như bay, Triệu Thất đi theo phía sau vẫn mờ mịt không hiểu gì.

Một đường chạy thẳng tới Tầm Vị các, thẳng đến phòng chữ thiên, vừa mở cửa ra, thức ăn đầy bàn vô cùng bừa bộn! Trên bàn còn có một tấm ngân phiếu!

“Người đâu?”

Triệu Tuân chụp một tiểu nhị, liền hỏi.

“Khách nhân trong phòng đã đi… Ôi!”

Triệu Tuân buông lỏng tay, tiểu nhị ngã xuống đất lạch cạch một tiếng, ôm mông kêu rên.

“Gia?”

Triệu Thất vẫn không hiểu gì, sao lại thay đổi thất thường thế này.

“Chuyện này, sao không nói sớm?”

Triệu Tuân híp mắt, nhìn đường cái, người đến người đi nhưng không thấy bóng dáng người kia đâu.

Cuối cùng Triệu Thất cũng bắt được sóng:

“Gia, thuộc hạ đang muốn nói với người thì Đại Hoàng tử….”

Cả người Triệu Tuân tỏa ra khí lạnh, trừng mắt nhìn Triệu Thất, Triệu Thất rụt cổ, oan ức bao nhiêu thì không cần phải nói nữa rồi.