Chương 7: Nôn

Tiêu Nguyên gật gật đầu, giơ hai tay đồng ý, ánh mắt nhìn phía Tiêu Nhược đứng bên cạnh, sắc trắng bệch như tờ giấy, nhếch môi một cái.

Phạm thị không phát hiện ra sắc mặt của Tiêu Nhược, bà không biểu lộ cảm xúc gì, Tiêu Oánh cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Không phải Tiêu Nguyên bị dọa đến mức điên, ăn nói lung tung chứ? Làm sao có thể có suy nghĩ như vậy, từng câu từng chữ, nói năng không rõ ràng, nhưng hành động kia lại đẩy nàng và Tiêu Nhược vào vị trí khó xử.

Tiêu Nhược kéo tay Phạm thị, nhanh chóng nói thầm với Phạm thị vài câu. Phạm thị nghe xong sắc mặt đại biến, Tiêu Nhược cực kỳ sốt ruột, xoắn chặt khăn tay.

Phạm thị nhanh chóng suy nghĩ, bình tĩnh trở lại, Lão phu nhân muốn kiểm tra chu sa, Tiêu Nhược đang mang thai, giờ kiểm tra thấy chu sa mới lạ.

Lúc Phạm thị đang buồn rầu lo lắng, bỗng nhiên Tiêu Nguyên mở miệng.

“Tổ mẫu, đã không còn sớm nữa, ép buộc mọi người cũng không tốt, hay là chờ đến ngày mai đi?”

Lão phu nhân yêu thương Tiêu Nguyên, tất nhiên nàng nói cái gì liền đồng ý ngay, không chút do dự, gật gật đầu.

“Sáng sớm ngày mai, tất cả đến Thanh An viện!”

Phạm thị nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng phụ họa.

“Đúng vậy, bây giờ đã muộn rồi, tiểu cửu bôn ba cả ngày nhất định mệt muốn chết rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Nguyên nhíu mày, nàng nhìn Phạm thị, nhẹ nhàng cười cười.

“Để mẫu thân lo lắng rồi.”

Phạm thị cười cười.

“Hài tử này, khách sáo làm gì, ta không lo lắng con thì lo ai a?”

Mấy ngày liền Lão phu nhân chưa được ngủ ngon giấc, tinh thần không tốt lắm, giờ phút này đã có chút mệt mỏi, nhưng bà vẫn nắm chặt tay Tiêu Nguyên không thôi.

“Đi đến chỗ tổ mẫu ngủ, tổ mẫu lo lắng cho con không ít đấy.”

Tiêu Nguyên gật gật đầu.

“Vâng.”

Cho Phạm thị thời gian cả đêm để chuẩn bị, để xem ngày mai bà có thể giở được trò gì.

Trong gian phòng, Phạm thị nghiêm mặt, Tiêu Nhược rụt cổ.

“Ngươi nha! Không để người khác bớt lo, còn chưa thành hôn mà đã có hài tử? Mấy tháng rồi?”

Tiêu Nhược cũng vừa biết chuyện cách đây không lâu, thấy nguyệt sự chậm chạp không đến, nàng sợ hãi cải trang thành nha hoàn, che kín mặt đi tìm đại phu, không nghĩ rằng đã mang thai hai tháng.

“Hai tháng.”

Tiêu Nhược thành thật khai báo.

“Mẫu thân, tưởng rằng lần này cửu muội muội không thể trở về, Điện hạ đã sắp xếp xong, chỉ chờ phụ thân gật đầu đáp ứng sẽ lập tức rước nữ nhi qua cửa thì chuyện mang thai sẽ được giải quyết xong.”

Tiêu Nhược nhắc tới Tiêu Nguyên, hận đến ngứa răng.

“Ai ngờ cửu muội muội tốt số lại có thể trở về, lại còn được Công chúa cứu, ngày mai nếu là tra ra…”

Tiêu Nhược nhìn Phạm thị để cầu cứu, Phạm thị tức giận nói.

“Bây giờ mới biết tìm đến ta, lúc mới biết tin thì đi chỗ nào? Ngươi nha! Hồ đồ! Ai.”

Phạm thị cũng không biết nên nói cái gì, Tiêu Nhược quả thật rất hồ đồ, mặc dù đã thất thân, hài tử này tuyệt đối không thể giữ, một khi tra ra, không phải trầm đường thì chính là từ đường, đấy chính là tình hình trước mắt.

Phạm thị dừng một chút.

“Hài tử này không thể giữ lại, ngày mai mẫu thân cho người kê thuốc, mau chóng uống đi, qua một hai tháng nữa, bụng sẽ to lên, không thể giấu thêm được nữa.”

Tiêu Nhược vừa nghe phải bỏ hài tử đi liền phản đối.

“Mẫu thân, đây chính là đứa con đầu lòng của Điện hạ, Điện hạ nói, tám chín phần mười là nhi tử, nữ nhi thật sự không nỡ.”

Phạm thị tức đến khó thở, đầu ngón tay dúi trán Tiêu Nhược liên tục.

“Không nỡ? Ngươi nghĩ mọi người đều là đồ ngốc cả sao? Tiểu cửu đã trở lại, chắc chắn hôn sự này sẽ thay đổi, muốn gả ngươi đi nhanh lắm cũng mất khoảng hai tháng, năm tháng sau đã lâm bồn, ai mà tin tưởng được?”

Tiêu Nhược mím môi không nói, Phạm thị nói rất có lý, thêm một thời gian nữa đến khi bụng lớn hơn sẽ không giấu được, nhưng nếu bỏ đi như vậy thì thật đáng tiếc.

“Mẫu thân, ngày mai con hẹn Điện hạ để hỏi ý của người xem như thế nào.”

Tiêu Nhược cắn môi, mong chờ Liên Tịch Dạ có thể bồi thường thỏa đáng cho nàng.

Phạm thị tức giận đến hết cách, việc đã đến nước này còn có thể làm sao bây giờ.

“Chuyện này không thể khéo dài hơn được nữa, thời gian càng lâu, càng ảnh hưởng tới con, ngày mai con cũng đừng bận tâm, trăm ngàn lần đừng để lộ ra dấu vết, tất cả đều giao cho mẫu thân.”

Lúc này Tiêu Nhược mới thả lỏng, cười cười.

“Đa tạ mẫu thân yêu thương.”

Phạm thị tức giận trợn mắt nhìn Tiêu Nhược, Tiêu Nhược lè lưỡi, ôm lấy tay Phạm thị, Phạm thị xoa xoa thái dương, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.

Sáng sớm hôm sau, Thanh An viện.

Lão phu nhân ăn sáng xong, cô nương tam phòng đều tề tựu, một phòng đầy cô nương, muôn màu muôn vẻ, kiều mị đáng yêu, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lão phu nhân đặt chén trà xuống, giọng nói lạnh lùng.

“Mục đích gọi các con đến chắc mọi người đã biết hết rồi, tuổi của các con cũng không nhỏ nữa, trong đại gia tộc đều có một truyền thống, nữ tử đến tuổi thích hợp đều điểm chu sa lên cánh tay, cho nên hôm nay mọi người đều đến đây.”

Dứt lời, vài vị cô nương đối mặt nhìn nhau, tất cả cúi đầu không ai dám có ý kiến, ai ai cũng biết chuyện hôm nay là để trả lại trong sạch cho Tiêu Nguyên.

Lão phu nhân đúng là bất công, kéo tất cả các cô nương trong phủ đến hết, mấy vị cô nương cũng chỉ biết âm thầm oán giận thôi, giận mà không dám nói gì.

“Lưu ma ma, bắt đầu đi.”

Lão phu nhân phân phó.

Lưu ma ma gật gật đầu, căn phòng ngăn cách bởi một tấm bình phong, các cô nương từ lớn đến bé lần lượt bước vào, người đầu tiên chính là Tiêu Oánh.

“Đại tiểu thư, mời người để lộ cánh tay.”

Lưu ma ma nói.

Tiêu Oánh liếc mắt nhìn con thằn lằn nằm trong hũ đang lè lười, nhịn không được run lên, từ từ nhắm hai mắt, để lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.

Lưu ma ma ôm thằn lằn kề sát vị trí của chu sa, thằn lằn vươn lưỡi liếʍ một ngụm.

Sau khi Tiêu Oánh bước ra, trên cổ tay lộ ra chu sa màu đỏ tươi, Lão phu nhân liếc mắt gật đầu, Tiêu Oánh nhanh chóng đứng lùi qua bên cạnh, nhường chỗ cho người khác.

Không lâu sau đến lượt Tiêu Nhược, Tiêu Nhược hít sâu, bĩnh tĩnh ung dung bước vào.

Một lúc sau, thời gian ước chừng khoảng nửa chén trà nhỏ, trên cổ tay nàng xuất hiện nốt chu sa đỏ tươi rõ ràng, khi Lão phu nhân nhìn thấy rõ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế.

Đến phiên Tiêu Nguyên, Lão phu nhân lại nói.

“Lưu ma ma, bước ra đây đi.”

Ý của Lão phu nhân là muốn kiểm chu sa trước mặt mọi người.

Đây cũng chính là yêu cầu của Tiêu Nguyên, Lưu ma ma hầu hạ Lão phu nhân từ khi bà chưa xuất giá, nhưng đã bị Phạm thị mua chuộc từ lâu, ở bên cạnh Lão phu nhân giật dây không ít lần.

Theo hầu Lão phu nhân đã mười mấy năm, Lão phu nhân cực kỳ tin tưởng bà, chưa bao giờ hoài nghi.

Tiêu Nguyên cười cười, khối u ác tính này nàng muốn tự tay nhổ bỏ.

Chỉ chốc lát sau, nốt chu sa màu đỏ tươi xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của Tiêu Nguyên, xinh đẹp kiều diễm.

Lão phu nhân thấy vậy mới nhẹ nhàng thả lỏng người.

Bỗng nhiên, đúng lúc này, Nguyễn ma ma bưng trà bánh bước vào.

Trong không khí ngập tràn hương thơm, Tiêu Nhược ngửi thấy, sắc mặt liền thay đổi, cố gắng nhẫn nhịn, nhưng trong bụng nổi trận cuồn cuộn.