Chương 8: Tam hoàng tử đến

Tiêu Nguyên che miệng.

Sáng sớm nàng bảo người ta chuẩn bị điểm tâm, bên trong bỏ thêm một chút hương liệu, người bình thường không thấy có gì đặc biệt, chỉ có người đang mang thai nhạy cảm hơn bình thường, dễ dàng kí©h thí©ɧ vị giác.

Tiêu Nhược cắn chặt môi, thiếu chút nữa không nhịn được quay đầu bước đi, lùi lại mấy bước.

“Ngũ tỷ tỷ? Thất tinh cao này là do muội tự tay làm, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn nếm thử sao?”

Tiêu Nguyên bưng trà, bánh đến trước mặt Tiêu Nhược, sắc mặt Tiêu Nhược biến đổi, rốt cuộc không nhịn được che miệng nôn khan, Tiêu Nguyên phát hoảng, khay bánh trong tay rớt xuống, vừa lúc nước trà đổ xuống cánh tay của Tiêu Nhược.

“Ngũ tỷ tỷ? Tỷ không sao chứ? Muội không cố ý.”

Tiêu Nguyên áy náy tự trách, dùng khăn tay lau lau vết trà đổ xuống trên cánh tay Tiêu Nhược, chỉ là nàng không phát hiện ra Lão phu nhân đang nhíu chặt mày, ánh mắt dừng trên cánh tay của Tiêu Nhược.

Tiêu Nhược vung tay lên, cách xa Tiêu Nguyên một chút, cười mỉm cho qua.

“Cửu muội muội, ta không sao.”

Nguyễn ma ma kinh ngạc, dáng vẻ của Ngũ tiểu thư nhìn qua giống như… Bà nhìn nhìn Lão phu nhân như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Phạm thị chạy nhanh đến vỗ lưng cho Tiêu Nhược.

“Hài tử này, tham ăn lạnh làm bao tử bị tổn thương mà không nghỉ ngơi cho tốt, người đâu rồi, mau đưa Ngũ tiểu thư về phòng.”

Tiêu Nhược nghe vậy gật đầu, gần đây nàng rất nhạy cảm, không khỏe một chút liền nôn mửa không ngừng, luôn luôn không khoẻ.

“Tổ mẫu, tôn nữ xin được cáo lui.”

Tiêu Nhược xoay người muốn đi nhưng Lão phu nhân đặt mạnh chén trà xuống bàn.

“Chậm đã, nếu thân thể không thoải mái, đừng chậm trễ mới đúng, Nguyễn ma ma, đi mời thái y đến.”

Tiêu Nhược nghe vậy ngước mắt nhìn Phạm thị, sắc mặt cứng đờ.

Phạm thị sửng sốt một hồi, lại phản ứng cực nhanh, ra vẻ trấn định.

“Mẫu thân, chuyện này không cần đâu, thái y kê thuốc uống là được rồi, chỉ cần giữ mồm giữ miệng không ăn lung tung sẽ không có gì đáng ngại, không cần quan tâm.”

“Đúng vậy.”

Tiêu Nhược muốn nôn nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng.

“Tổ mẫu, tôn nữ không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”

“Chuyện này sao để thế được.”

Tiêu Nguyên nhảy ra bảo vệ Tiêu Nhược.

“Ngũ tỷ tỷ lại phát bệnh cũ rồi à? Sao muội lại không biết? Tổ mẫu, nhất định phải mời thái y qua thăm bệnh một chút, sức khỏe của ngũ tỷ tỷ quan trọng nhất, không thể qua loa được.”

Phạm thị nhíu mày, Tiêu Nguyên lại nhanh chóng nói.

“Cho mời Tôn thái y, ông ấy và phụ thân có chút giao tình, y thuật lại cao minh, chắc chắn có thể thuốc đến bệnh trừ, mẫu thân, người nói đúng không?”

Vẻ mặt Tiêu Nguyên tỏ ra vô tội, lo lắng nhìn Phạm thị, nàng mở to hai mắt nhìn bà một cách chân thành, làm cho bà không thể cự tuyệt.

“Tiểu cửu, bệnh ngũ tỷ tỷ của con thật sự cũng không đáng lo ngại, không cần làm phiền đến thái y, mẫu thân biết con có ý tốt, nhưng tỷ tỷ của con chỉ do ăn uống không lành mạnh mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏe lại.”

Phạm thị vội vã giải thích, nếu tìm Tôn thái y đến bà không có cách nào để thu mua.

Lão phu nhân nhìn Phạm thị.

“Tiểu cửu lo lắng cũng đúng, đối với nữ nhân không nên không quan tâm đến sức khỏe của mình, nếu đã không khỏe phải nhanh chóng điều dưỡng cho tốt, đừng để chậm trễ, Tôn thái y và Tướng gia là chỗ quen biết, không có gì đáng ngại.”

“Nguyễn ma ma, cầm yêu bài của ta đi mời Tôn thái y.”

“Vâng!”

Nguyễn ma ma gật gật đầu, lập tức xoay người bước đi.

Phạm thị cắn chặt môi, mắt thấy thân ảnh Nguyễn ma ma càng chạy càng xa.

Tiêu Nhược khó nhịn được nữa mà run người lên, Tiêu Nguyên luôn luôn khoác chặt tay Tiêu Nhược, Tiêu Nhược nhìn Tiêu Nguyên cười như không cười, có chút trào phúng hiện lên trong mắt vài giây, Tiêu Nhược còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.

“Ngũ tỷ tỷ, Tôn thái y nhất định có thể chữa trị tốt cho tỷ.”

Tiêu Nguyên nói với vẻ mặt vô tội, Tiêu Nhược lắc lắc đầu, khẳng định do nàng suy nghĩ nhiều, nha đầu ngu xuẩn này sao có thể biết được.

Tiêu Oánh nhíu mi, bỗng nhiên nhìn Tiêu Nhược, thần sắc lóe ra, sâu trong đáy mắt xẹt qua một chút châm biếm, biến mất cực nhanh.

Phạm thị ở bên cạnh đứng ngồi không yên, vẻ mặt Lão phu nhân kiên quyết, giật giật môi, không tìm được cơ hội để từ chối.

Chờ đợi mới là tra tấn dày vò nhất, một lúc lâu sau, Tôn thái y mang theo hòm thuốc đến.

Lão phu nhân chăm chú nhìn các cô nương trong phòng, vẫy vẫy tay.

“Đều lùi xuống đi, tiểu cửu ở lại.”

Lão phu nhân sợ có chuyện gì không tốt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, Lão phu nhân chỉ sợ Tiêu Nhược hồ đồ, làm cái gì không nên làm, bôi nhọ danh dự của Tiêu gia.

Các cô nương nhị phòng, tam phòng nhìn nhìn nhau, các nàng muốn ở lại xem chuyện vui chứ không muốn đi, nhưng Lão phu nhân đã hạ lệnh đuổi người, lại lưỡng lự không muốn đi, dây dưa một lúc sau mới chịu lui ra.

Phạm thị giật giật chân mày, Lão phu nhân liếc nhìn bà ta, Phạm thị cảm thấy căng thẳng, mang trà lên nhấp nháp ra vẻ trấn định, nhanh chóng suy nghĩ, trong lòng bàn tay chảy ra không ít mồ hôi, đứng ngồi không yên.

Lúc này, nha hoàn đứng ở ngoài cửa hô lớn.

“Lão phu nhân, Tam Hoàng tử Điện hạ tới.”

Tiêu Nhược nghe vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra vui mừng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nguyên bĩu môi.

‘Tới vừa đúng lúc!’

Lão phu nhân nói với Tôn thái y.

“Tôn thái y, phiền người chờ một lát.”

Tôn thái y cười cười.

“Không ngại.”

Khi nói chuyện, Tam Hoàng tử Liên Tịch Dạ chắp tay sau lưng, dần dần bước tới, thị vệ theo sát phía sau.

Một thân hoa phục cẩm sắc, cổ áo thêu hoa tường vân, trước ngực dùng chỉ bạc thêu ngân long đang lượn vòng sau những đám mây, bên hông đeo hai miếng ngọc bội, vừa đi thoáng lên một chút đã vào đến nơi.

Tiêu Nguyên ngước mắt, khuôn mặt tuấn lãng đập vào mắt, mày kiếm nhếch lên, hai đầu lông mày ẩn chứa lo lắng, bước nhanh tới.

Tiêu Nguyên không khỏi xiết chặt tay, kiếp trước nàng chạy theo Liên Tịch Dạ khắp nơi, còn bị lạc đường, một lần phạm sai lầm để người ta nắm được điểm yếu.

Bị bắt gả cho người của hắn, nhận hết vũ nhục, nàng còn ngây ngốc cho rằng, Liên Tịch Dạ làm vậy cũng là bất đắc dĩ, hắn vẫn luôn có cảm tình với nàng.

Nếu không phải kiếp trước chính tai nghe thấy Liên Tịch Dạ tìm mọi cách để vũ nhục nàng, Tiêu Nguyên còn chưa từ bỏ ý định, kiếp này nàng nhất định phải để cho hai người này phải trả giá thật nhiều.

Lão phu nhân đứng lên.

“Sao Điện hạ lại đột nhiên đến thăm? Không tiếp đón từ xa.”

Liên Tịch Dạ liếc mắt nhìn Tiêu Nhược, thấy nàng không sao mới đưa ánh mắt chuyển dời đến Lão phu nhân.

“Lão phu nhân khách khí, là Bản điện không mời mà đến, đã quấy rầy.”

Lão phu nhân cho rằng Liên Tịch Dạ là tới gặp Tiêu Nguyên, nhất thời xem trọng Liên Tịch Dạ một chút.

“Tiểu cửu, mau tới tham kiến Điện hạ.”

Lão phu nhân ngoái đầu nhìn Tiêu Nguyên vẫy vẫy tay.

Tiêu Nguyên cố gắng ẩn nhẫn hận ý, đi lên phía trước, khom nửa người.

“Tiêu Cửu tham kiến Điện hạ.”

Liên Tịch Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên, trong ánh mắt chợt lóe lên sự chán ghét nhưng e ngại Lão phu nhân, khoát khoát tay.

“Cửu tiểu thư mau đứng lên đi, nghe nói Cửu tiểu thư bình an trở về, Bản điện cố ý tới thăm.”

Tiêu Nguyên đứng lên, vừa mở miệng đã thấy giọng nàng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Tiêu Cửu không sao, nhưng bệnh cũ của ngũ tỷ tỷ tái phát, có chút lo lắng, tổ mẫu cố ý mời Tôn thái y đến bắt mạch cho ngũ tỷ tỷ, đúng lúc Điện hạ lại tới.”