Chương 12. Để bản tính của cô bùng phát hoàn toàn đi!

Thư Tâm gật gật đầu: "Xin lỗi..."

Thư Mộng Linh cảm thấy mình như đột nhiên bị sét đánh, mắt nhìn về phía Tiêu Duệ Trạch, đầu óc lại trống rỗng, cô ta gần như là đẩy tay Thư Tâm ra theo phản ứng có điều kiện.

Lửa giận vẫn ép lại trong lòng bùng lên trong thời khắc này.

Vẻ mặt Thư Mộng Linh lập tức trở nên vặn vẹo, giọng nói chói tai: "Sao chị có thể như vậy? Không phải chị đã đồng ý với tôi rồi sao? Chị như vậy bảo tôi phải làm sao?"

Thư Tâm cúi đầu xuống, dáng vẻ như đã làm sai chuyện gì, chỉ là đáy mắt hơi cụp xuống ẩn giấu ý cười, không giả vờ được nữa rồi sao? Bản tính ích kỷ bại lộ ra rồi đúng không?

Đến đi, để bản tính của cô bùng phát hoàn toàn đi!

"Anh thật sự không ngờ em lại là một người ích kỷ như vậy." Trong mắt Tiêu Duệ Trạch hiện lên vẻ thất vọng: "Tâm Nhi gánh vác nhiều cho em như vậy, em từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?"

Lời của Tiêu Duệ Trạch như một chậu nước lạnh làm Thư Mộng Linh bỗng chốc tỉnh lại, vội vàng thu lại cảm xúc không cẩn thận để lộ trên mặt, trong thời gian ngắn ngủi cô ta nghĩ rất nhiều.

Bây giờ Tiêu Duệ Trạch đã biết rồi, không có cách nào cứu vãn, chỉ có thể xoay chuyển tình hình thôi.

Quan trọng là ở trường, nhất định không thể để Thư Tâm công khai chuyện này ở trường học, nếu không hình tượng nữ thần thanh thuần ưu nhã mà cô ta vẫn luôn giữ gìn sẽ hoàn toàn bị phá hủy mất. Như vậy thì Hoắc Kỷ Bạch sẽ không thèm nhìn cô ta nữa, giấc mộng hào môn cũng hoàn toàn biến mất.

Còn những chuyện khoảng thời gian trước học sinh ở trường học làm với Thư Tâm: chửi rủa ác độc, để chuột chết trong bàn cô, vứt trứng thối lên người cô, thậm chí còn đánh cô...

Chỉ nghĩ thôi Thư Mộng Linh đã sợ hãi.

Thư Mộng Linh vội vàng kéo tay Thư Tâm, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn: "Chị, xin lỗi chị, do em kích động quá, em biết chị tốt với em, chịu rất nhiều tủi thân vì em, chị nói chuyện này cho anh Duệ Trạch cũng đáng, nhưng trường học..."

Thư Tâm cảm thấy Thư Mộng Linh không hổ là học biểu diễn, kỹ thuật diễn xuất thay đổi cảm xúc trong một giây đó có thể mang lại cho cô ta giải màn biểu diễn xuất sắc nhất.

Thư Tâm biết Thư Mộng Linh muốn nói gì, cố ý giả vờ mơ màng hỏi cô ta: "Trường học làm sao?"

Thư Mộng Linh nhìn Tiêu Duệ Trạch có vẻ mặt lạnh nhạt, cắn mạnh cánh môi, thầm mắng Thư Tâm trong lòng, cô bị ngốc sao? Không có mắt nhìn gì cả, ngu ngốc như vậy, đáng đời Tiêu Duệ Trạch không cần cô.

Sau khi phát giận một hồi ở trong lòng, Thư Mộng Linh mang vẻ mặt cầu xin nhìn Thư Tâm: "Chuyện này có thể đừng công khai ở trường không?"

"Em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra." Thư Tâm nói thế này trong lòng: Nhưng tôi sẽ để người khác nói ra.

"Vậy thì tốt, cảm ơn chị." Thư Mộng Linh lập tức thở phào một hơi, nhưng ánh mắt của Tiêu Duệ Trạch bên cạnh càng lạnh hơn, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Thư Mộng Linh nhìn Tiêu Duệ Trạch, trong mắt là du͙© vọиɠ muốn biểu đạt, nhưng bởi vì Thư Tâm đang ở đây, cô ta không thể nói được một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt Tiêu Duệ Trạch lạnh đi từng chút một.

"Không sao, chị là chị em, bảo vệ em là điều nên làm." Thư Tâm nói rồi quay người đi về phía chung cư: "Mau lên giúp chị thu dọn đồ đạc, trời sắp tối rồi."

Khi thu dọn đồ đạc, Thư Mộng Linh nói tim không thoải mái, Thư Tâm biết cô ta muốn thoát thân đi tìm Tiêu Duệ Trạch giải thích, không nhịn được cười lạnh trong lòng, đi đi, tự đi tìm ngược đi: "Vậy em ra phòng khách nghỉ ngơi, ở đây chị tự mình làm là được."

"Thật sự không sao sao?"

"Ừ, đi đi."

Thư Tâm nhanh chóng thu dọn đồ, nhấc hành lý ra ngoài, quả nhiên không nhìn thấy bóng hình Thư Mộng Linh ở trong phòng khách, mà cửa phòng Tiêu Duệ Trạch lại đóng chặt.