Chương 14. "Ngũ gia, Thư tiểu thư... Đang khóc..."

Đầu mày Hoắc Yến Khuynh hơi chau lại khó mà phát hiện ra, tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng tiếng nước mưa đập lên xe anh nghe rất rõ, môi mỏng hơi nhếch lên: "Qua đó đi."

"Được." Tống Ly dừng xe lại trước mặt Thư Tâm, hạ cửa sổ xuống, tiếng khóc của Thư Tâm và tiếng mưa bay đến.

Mưa quá lớn, cách một màn mưa lại đóng cửa sổ, vừa nãy Tống Ly căn bản không biết Thư Tâm đang khóc, bây giờ lại không biết phải làm thế nào.

Anh ta quay đầu lại nhìn Hoắc Yến Khuynh một cái: "Ngũ gia, Thư tiểu thư... Đang khóc..."

Giọng nói Hoắc Yến Khuynh nhàn nhạt: "Tôi có thể nghe thấy."

"..." Tống Ly ngây người, cầm ô dự phòng ở trong hộc xe đi xuống.

Thư Tâm nhìn thấy có chiếc xe dừng trước mặt mình, tiếng khóc dần trở nên nhỏ đi, chỉ là bởi vì khóc quá thương tâm, nhất thời không ngừng lại được, nhìn thấy Tống Ly mở ô xuống xe đi về phía mình, cô vốn định đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu, tê chân không dậy được.

Tống Ly giơ ô trên đầu Thư Tâm: "Thư tiểu thư, lên xe đi?"

Thư Tâm chống tay lên hành lý từ từ đứng dậy, vừa lau nước mắt và nước mưa trên mặt vừa nói: "Cảm ơn, không cần đâu."

Xe của Hoắc Yến Khuynh đắt tiền muốn chết, cả người cô ướt nhẹp, nào dám ngồi lên xe anh.

Tống Ly như biết Thư Tâm đang lo lắng điều gì: "Không sao đâu, da thật rất dễ dọn dẹp, bây giờ mưa lớn như vậy, cô không gọi được xe đâu."

Đôi mắt sưng đỏ của Thư Tâm nhìn về phía hàng ghế sau một cái, cảm thấy bản thân mình quá mất mặt, buổi chiều bị người ta đuổi theo, bây giờ lại ngồi xổm bên đường khóc, hai lần nhếch nhác đều bị Hoắc Yến Khuynh bắt gặp, hơn nữa còn là cùng một ngày.

Tống Ly tưởng rằng Thư Tâm lo Hoắc Yến Khuynh không đồng ý, vội nói: "Ngũ gia bảo tôi qua đây."

Thư Tâm biết bọn họ làm việc này đều vì nể tình cô giải vây cho Hoắc Yến Khuynh ở quán bar nên mới chở cô, nếu không xe của Hoắc Yến Khuynh làm gì có thể tùy tiện cho người khác ngồi.

Thư Tâm không từ chối nữa, chuẩn bị nhấc hành lý lên xe, Tống Ly lễ độ cầm lấy hành lý của cô: "Để tôi."

"Cảm ơn."

Tống Ly để hành lý vào cốp sau, Thư Tâm kéo cửa sau ra ngồi vào, như cô dự liệu, Hoắc Yến Khuynh cũng ngồi ở phía sau.

Thư Tâm lễ phép chào hỏi, giọng hơi khàn vì khóc: "Chào anh!"

Hoắc Yến Khuynh vẫn gật đầu nhẹ như cũ.

Sau khi Tống Ly ngồi vào ghế lái thì lấy một chiếc khăn tay sạch trong hộc xe đưa cho Thư Tâm: "Lau một chút đi."

Thư Tâm vươn tay qua nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Thư Tâm vừa lau mái tóc ướt nhẹp của mình, vừa nhìn tiểu khu xa dần trong màn mưa, thầm thề ở trong lòng: Đây là lần cuối cùng cô khóc vì Tiêu Duệ Trạch, sau này tuyệt đối sẽ không rơi một giọt lệ nào vì người đàn ông này nữa, từ nay về sau bọn họ chính là kẻ thù, cô nhất định phải để anh ta và Thư Mộng Linh trả giá đắt vì những gì bọn họ đã làm.

"Thư tiểu thư vẫn đi đến đại học A sao?"

Lời của Tống Ly kéo tâm hồn Thư Tâm quay trở về, cô khẽ đáp một tiếng: "Ừm."

Khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở cổng trường đại học A.

Mưa rơi lộp bộp lộp bộp, không nhỏ bớt đi.

"Tống Ly, đưa ô cho Thư tiểu thư." Xe vừa đứng vững, âm thanh trầm thấp từ tính của Hoắc Yến Khuynh đã vang lên trong xe.

Thư Tâm tưởng rằng Hoắc Yến Khuynh sẽ không nói một câu giống như lần trước, không ngờ anh không chỉ nói chuyện, còn cho cô mượn ô, trái tim nhỏ không khống chế được đập thình thịch.

Không phải cô mê trai, mà người đàn ông bên cạnh quá cao quý, cô căng thẳng.