Chương 27. Cả người khác hoàn toàn so với khi ở trường

Thư Tâm gọi điện cho Đồng Kiều, muốn hỏi xem cô ấy đã ăn cơm chưa, có cần cô đem đồ ăn về không, cô nương này lại trực tiếp cúp điện thoại.

Thư Tâm bĩu môi, vừa đi về tiệm mì chua cay ở chỗ không xa vừa lẩm bẩm: "Lại chơi game không nghe điện thoại của mình, đáng ghét."

Thư Tâm ăn mì chua cay cũng đem về cho Đồng Kiều một phần.

Trở về ký túc xá, Thư Tâm nói chuyện mình muốn hợp tác với tập đoàn Hoắc Thị cho Đồng Kiều nghe.

Những bởi vì Đồng Kiều chơi game quá nhập tâm, cộng thêm còn phải tranh thủ thời gian ăn mì, thế là chỉ ừm vài tiếng qua loa.

Thư Tâm biết tính của Đồng Kiều, hễ chơi game là dễ tẩu hỏa nhập ma, thế là cô không làm phiền cô ấy nữa, ôm đồ ngủ đi tắm.

Tắm rửa giặt quần áo xong, Thư Tâm thu chiếc ô màu đen có chất liệu tinh xảo đã khô từ lâu trên ban công kia về, ngồi lên giường, gập từng tán ô lại gọn gàng, sau đó lại ngây ngốc nhìn chữ "Khuynh" ở trên tay cầm.

Trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ yên lặng trầm ổn, cả người tản ra hơi thở kiêu ngạo làm người ta khó mà lại gần khi ngồi trên xe của Hoắc Yến Khuynh.

Anh thật sự rất đẹp trai, không phải kiểu đẹp trai bướng bỉnh thanh thú như Hoắc Kỷ Bạch, mà là cái đẹp của sự hấp dẫn nhân cách từ một người đàn ông trưởng thành toát ra từ trong xương cốt.

Thư Tâm hoàn hồn, thu ô lại cất vào trong tủ quần áo, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải nhớ cầm ô trả cho anh.

Buổi sáng hôm sau không có tiết, Thư Tâm đã dạy từ sớm, đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ công sở đắt tiền, sơ mi trắng, váy ôm mông, phối với một đôi giày cao gót màu đen, sau đó mới ngăn một chiếc xe taxi đi đến tập đoàn Hoắc Thị.

Đời trước Thư Tâm đã có kinh nghiệm làm việc, biết rằng vào thời gian làm việc mặc đồ trang trọng là sự tôn trọng tối thiểu với người khác, cộng thêm tập đoàn Hoắc Thị là công ty đa quốc gia, những người làm việc ở đó đều là tinh anh, nếu như đến vì mục đích hợp tác với tập đoàn Hoắc Thị, đương nhiên không thể để lại ấn tượng không tốt cho người ta.

Thư Tâm tiện thể trang điểm thật nhạt cho mình ở trong xe, khi xuống xe, cả người khác hoàn toàn so với khi ở trường.

Mười chín tuổi, đang là độ tuổi xinh đẹp như hoa, làn da trắng nõn, như trứng gà vừa lột vỏ, búng ra nước, nơi cần có thịt cũng đã phát dục chín muồi, trước lồi sau vểnh, nhất là đôi chân dài, mảnh khảnh thằng tắp vô cùng hút mắt.

Trên gương mặt trái xoan xinh xắn là ngũ quan tinh xảo, để lộ hơi thở thanh xuân linh động thanh tú, chỉ là đôi mắt trắng đen rõ ràng đó lại vô cùng bình tĩnh, nhìn không hề phù hợp với tuổi của cô.

Áo sơ mi trắng, váy đen ôm mông làm cơ thể trẻ trung của Thư Tâm hiện ra vẻ lão luyện và trầm ổn của phụ nữ trưởng thành.

Thư Tâm nhìn tòa nhà màu xám bạc cao ngất chọc vào tầng mây trước mặt, hơi siết tay lại, nói không căng thẳng là giả.

Đời trước tuy rằng Thư Tâm đã đi làm ba năm, nhưng đó chỉ là một công ty nhỏ, căn bản không thể so sánh với công ty đa quốc gia như tập đoàn Hoắc Thị.

Thư Tâm ổn định lại tâm thái, nhấc chân bước về phía tòa nhà, đến chỗ lễ tân, cô mỉm cười lịch sự nói với nhân viên lễ tân: "Chào cô, làm phiền cô thông báo cho Tống Ly, nói Thư Tâm có chuyện tìm anh ấy."

Thư Tâm biết công ty lớn như thế này, nếu như cô trực tiếp nói tìm Hoắc Yến Khuynh, nhân viên lễ tân sẽ không để ý đến cô.

Hoắc Yến Khuynh là ai chứ?

Người cầm quyền danh tiếng lẫy lừng của tập đoàn Hoắc Thị, con trai nhỏ nhất của nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc không kể là địa vị thương nghiệp hay quyền lực quân sự chính sự, ở Phàn Thành đều không có ai đuổi kịp.

Bình thường đứng đầu giới thương nghiệp đã làm người ta kính sợ, nhưng nhà họ Hoắc còn là thế gia quân sự chính trị, hai giới đều nắm trong tay, nói anh tôn quý như tổng thống cũng không quá, muốn gặp anh đều phải hẹn trước, làm gì có chuyện tùy tiện là có thể gặp?

Vậy nên Thư Tâm lựa chọn báo tên Tống Ly.