Chương 30. Cuối cùng Hoắc Yến Khuynh cũng nhìn trúng một người rồi

Tống Ly vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Hoắc Yến Khuynh: "Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ công sở, khí chất trầm ổn nhã nhặn, không thể nhìn ra được là sinh viên đại học, mấy người nhân viên văn phòng ở công ty chúng ta còn không sánh bằng."

"Cậu nhìn trúng cô ấy rồi?" Hoắc Yến Khuynh im lặng hai giây rồi lãnh đạm hỏi.

Vẻ mặt Tống Ly bỗng chốc trắng bệch, hết sức lo sợ nói: "Không phải, là do bản kế hoạch của cô ấy quả thực rất tốt, tốt hơn cả hai bản kế hoạch trước đó công ty chúng ta làm, tôi chỉ cảm thấy cô ấy là một nhân tài hiếm có nên nói thêm vài câu."

"Ừm." Ngón tay thon dài tao nhã của Hoắc Yến Khuynh khẽ gõ lên mặt bàn: "Không có thì tốt."

Tống Ly cảm thấy lưng mình đổ một tầng mồ hôi lạnh, lại dè dặt hỏi: "Vậy bản kế hoạch này của Thư tiểu thư có được không?"

Ngón tay Hoắc Yến Khuynh lại gõ lên mặt bàn hai cái: "Cô ấy đâu?"

"Đang đợi tin tức trong phòng chờ tầng một."

"Mời cô ấy lên tầng tám, tôi cùng cô ấy ăn cơm trưa, tôi cần cô ấy tự mình trình bày về các chi tiết."

Hai mắt Tống Ly trừng lớn như cái chuông đồng, vẻ mặt kinh ngạc, phải biết bởi vì mắt Hoắc Yến Khuynh không nhìn được nên từ trước đến giờ anh đều không ăn cơm với người khác, mà hôm nay anh lại muốn ăn cơm với Thư tiểu thư!

Xem ra, Thư tiểu thư thật sự khác biệt ở trong lòng Hoắc Yến Khuynh.

Nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh Hoắc Yến Khuynh từ trước đến giờ đều không có phụ nữ, Tống Ly rất vui, cuối cùng Hoắc Yến Khuynh cũng nhìn trúng một người rồi.

Tống Ly còn kích động hơn đương sự là Hoắc Yến Khuynh: "Được được, tôi đi sắp xếp ngay, anh còn việc gì muốn dặn dò nữa không?"

Môi mỏng của Hoắc Yến Khuynh cong lên như ẩn như hiện: "Chuyện này làm không tồi."

Tống Ly chớp chớp mắt, có hơi mơ hồ, chuyện gì cơ?

Là chuẩn bị đi sắp xếp bữa trưa với Thư tiểu thư, hay là anh ta không thích Thư tiểu thư, hay là khen bản kế hoạch của Thư tiểu thư rất tốt?

Tống Ly rối rắm một hồi rồi thôi, quan tâm nhiều làm gì chứ, dù sao cũng là liên quan đến Thư tiểu thư, có một điểm chắc chắn không sai, đó chính là Thư tiểu thư ở trong lòng Hoắc Yến Khuynh khác với người khác.

Tống Ly đi đến phòng chờ ở tầng một: "Xin lỗi, để Thư tiểu thư đợi lâu rồi."

Thư Tâm cười lắc đầu, tuy rằng đời trước mảnh đất Lâm Giang kia quả thực dùng để xây khu vui chơi, nhưng cô đã có thể trùng sinh rồi, những thứ khác có thể sẽ có biến cố, khoảng thời gian chờ đợi này thật ra trong lòng Thư Tâm vẫn luôn căng thẳng không yên: "Hoắc tiên sinh có hài lòng với bản kế hoạch không?"

"Ngũ gia nói đây là một hạng mục đầu tư lớn, vậy nên cần cô trực tiếp bàn về các chi tiết với anh ấy, Ngũ gia mời cô đến nhà ăn ở tầng tám cùng dùng bữa, mời Thư tiểu thư theo tôi."

Thư Tâm vốn còn muốn gặp mặt Hoắc Yến Khuynh, bởi vì cô còn có điều kiện muốn bàn, chỉ là không ngờ Hoắc Yến Khuynh sẽ mời cô cùng ăn trưa. Cô không tránh được có hơi căng thẳng, khẽ thở ra một hơi, đứng dậy ra khỏi phòng chờ cùng Tống Ly.

Tống Ly dẫn Thư Tâm đến tầng tám: "Mời Thư tiểu thư, đây là nhà ăn tư nhân của Ngũ gia, một lát nữa Ngũ gia sẽ đến."

"Được, làm phiền Tống tiên sinh rồi."

Tống Ly cười nói: "Không phiền, sau này Thư tiểu thư vẫn nên gọi tôi là Tống Ly đi, hoặc là thư ký Tống."

Thư Tâm gọi Hoắc Yến Khuynh là Hoắc tiên sinh, gọi anh ta là Tống tiên sinh, anh ta nào dám cùng một xưng hô với Ngũ gia.

Thư Tâm nghĩ một lúc: "Được, thư ký Tống."

Thư Tâm không dám gọi là Tống Ly, Tống Ly rõ ràng là lớn tuổi hơn cô, huống hồ trực tiếp gọi tên người khác không được lịch sự cho lắm.

Tống Ly quay người định rời đi, nghĩ đến điều gì đó lại quay người: "Đúng rồi, một lúc nữa làm phiền Thư tiểu thư chăm sóc cho Ngũ gia một chút."

Thư Tâm ngây ra rồi gật đầu: "Được."